Cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối, nhưng Đỗ Ngọc Sơn vốn nên xuất hiện đã biến mất.
“Các vị, minh chủ đã rời đi rồi, các vị còn việc gì không?”
Người xuất hiện trong video bên Thủ Hộ Minh là thủ hộ thứ nhất của Thủ Hộ Minh.
“Đại thủ hộ, phiền ông chuyển lời cho minh chủ giúp nhà họ Trần, nhà họ Trần sẽ không rời đi, chúng tôi sẵn lòng theo minh chủ chinh phục thế giới mới!”
Trần Thương Khung - chủ gia tộc họ Trần lên tiếng trước.
Sau khi lão ta dứt lời, chủ của các gia tộc khác cũng hoàn hồn, vội tỏ thái độ sẽ không rời đi.
Thủ hộ thứ nhất lạnh lùng nói: “Nếu vậy, các vị hãy chuẩn bị để ra tay lúc 0 giờ đi!”
Lão ta nói rồi cúp máy.
Ở chi nhánh của gia tộc Cổ Võ họ Trần tại Đông Châu.
Trần Thương Khung ngồi ở ghế chính giữa, bên dưới là Trần Hải Phong đang thay mặt quý tộc nhà họ Trần.
“Giờ không rút lui được nữa, trừ khi nhà họ Trần muốn biến mất”.
Trần Thương Khung nghiêm nghị nói: “Nhưng nếu chúng ta không đi thì sẽ phải đối mặt với cao thủ chiến vực Đông Châu đã võ trang đầy đủ”.
Nói đến đây, lão ta nhìn về phía Trần Hải Phong, nói: “Hải Phong, con có cách gì không?”
Trần Hải Phong trầm giọng nói: “Bố, con nghĩ nếu chúng ta đánh chính diện với cao thủ chiến vực Đông Châu, cho dù hạ được chiến vực Đông Châu thì cũng sẽ bị tổn thất nặng nề”.
“Vũ khí nóng của chiến vực có thể dễ dàng phá hủy cả Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng chắc chắn họ sẽ không làm thế, có điều họ đã chĩa vũ khí nóng vào trụ sở chính ở Hạ Giới giới Cổ Võ của các thế gia lớn, sẽ khai hỏa bất cứ lúc nào”.
“Con nghĩ việc quan trọng nhất bây giờ là bảo người ở trụ sở chính mang hết những thứ có thể di chuyển đi, khi đến 0 giờ, cho dù còn đồ quan trọng chưa mang đi thì người nhà họ Trần ở trụ sở chính vẫn phải rời đi, để tránh vũ khí nóng của chiến vực Đông Châu bắn vào trụ sở chính”.
Trần Thương Khung gật đầu, lập tức bảo người bên cạnh: “Lập tức ra lệnh cho trụ sở chính theo lời Hải Phong nói đi!”
“Vâng!”
Người hầu lập tức đi liên lạc với người của trụ sở chính.
Trần Thương Khung nhìn Trần Hải Phong: “Con nói tiếp đi!”
Trần Hải Phong nói tiếp: “Theo con biết, cao thủ chiến vực được võ trang đầy đủ có thể sánh ngang với cao thủ Cổ Võ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, giờ ưu thế của chiến vực là đông, nhiều trang bị, nếu chúng ta muốn giành thắng lợi với tổn thất nhỏ nhất thì phải cử cao thủ từ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong trở lên đi”.
“Giờ chúng ta đang có năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, mười lăm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, hay nói cách khác, giờ chúng ta chỉ có thể vận dụng hai mươi cao thủ”.
“Nhưng chiến vực Đông Châu lại có ít nhất một trăm nghìn cao thủ đúng không? Đương nhiên, họ không thể trang bị cho một trăm nghìn cao thủ, nhưng kiểu gì cũng sẽ có một nghìn cao thủ được võ trang đầy đủ”.
“Cho dù chúng ta có năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, với sự chênh lệch như thế, nếu đánh chính diện thì chúng ta không có phần thắng nào”.
Sự phân tích của ông ta khiến người nhà họ Trần tái mặt.
“Vậy chúng ta phải đối phó với cao thủ của chiến vực Đông Châu thế nào đây?”
“Đã không có phần thắng mà chúng ta vẫn đánh, chẳng phải là đi chịu chết à?”
“Hải Phong, chắc cậu có cách khác chứ?”
Trong lúc nhất thời, quý tộc của nhà họ Trần thi nhau nói, ai cũng rất sốt ruột.
Trần Thương Khung vẫn im lặng, chỉ nhìn Trần Hải Phong.
Trần Hải Phong gật đầu, nói: “Bắt giặc thì phải bắt vua! Nếu đã bắt buộc phải đánh chính diện thì chúng ta cứ cử năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đánh úp trụ sở chính của chiến vực Đông Châu!”
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc!
“Hải Phong, chắc chắn trụ sở chính của chiến vực Đông Châu đã chuẩn bị hết rồi, một khi kế hoạch giết người đứng đầu thất bại, có lẽ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của chúng ta sẽ bỏ mạng hết đấy!”
“Đúng thế, việc mất năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sẽ gây ảnh hưởng chí mạng cho nhà họ Trần”.
Người nhà họ Trần vô cùng lo lắng.
Trần Hải Phong trầm giọng nói: “Nhưng trừ cách này ra, chúng ta cũng không còn cách nào khác để thắng, nếu chúng ta muốn chinh phục thế giới mới với minh chủ thì phải đánh cược! Thắng thì nhà họ Trần sẽ đi theo Thủ Hộ Minh, trở thành thế gia hàng đầu trong thế giới mới, thua thì nhà họ Trần sẽ cùng biến mất với Thủ Hộ Minh”.
“Tôi nghĩ nếu Thủ Hộ Minh đã quyết định chiếm đóng thế tục thì sẽ không dễ bị tiêu diệt như thế nhỉ? Nếu vậy thì chúng ta còn sợ gì nữa?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng.
Họ hiểu rõ, giờ cũng không còn đường rút lui, đương nhiên, rút lui cũng được thôi, nhưng phải chuẩn bị cho việc sẽ bị Thủ Hộ Minh tiêu diệt.
Bao năm qua, Thủ Hộ Minh vẫn luôn là thế lực mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ, không thế gia nào có tư cách đối đầu với Thủ Hộ Minh.
Mọi người đều nhìn về phía Trần Thương Khung, chờ lão ta đưa ra quyết định cuối cùng.
Nét mặt Trần Thương Khung vô cùng nghiêm nghị, rõ ràng lão ta cũng đang nghĩ về những gì Trần Hải Phong nói.
Một lúc lâu sau, Trần Thương Khung nhìn quanh, nói: “Hải Phong nói đúng, giờ chúng ta chỉ có thể đánh cược thôi!”
“Chủ gia tộc!”
Người nhà họ Trần đều sững sờ, chẳng lẽ chủ gia tộc định làm theo lời Trần Hải Phong nói thật ư?
Lão ta định cho năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đi thẳng đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu rồi giết người đứng đầu à?
Trần Thương Khung không quan tâm đến đám người mà nói với Trần Hải Phong: “Ta giao nhiệm vụ này cho con! Con hãy dẫn ngay cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm nhà họ Trần đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, xử lý người đứng đầu!”
Trần Hải Phong kinh ngạc: “Chẳng phải minh chủ nói chờ đến 0 giờ rồi mới ra tay ạ?”
Trần Thương Khung nói: “Lúc đó thì muộn mất! Giờ con hãy dẫn người lẻn vào trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, chờ đến 0 giờ thì ra tay!”
“Vâng!”
Trần Hải Phong vội đáp.
Cùng lúc đó, ba thế gia Cổ Võ khác cũng đang tổ chức cuộc họp gia tộc, cân nhắc xem sẽ ra tay lúc nào.
Trần Hải Phong nhanh chóng dẫn bốn cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, tính cả ông ta thì có năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm.
Trong đó còn có một cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ.
Trong lúc Trần Hải Phong dẫn cao thủ gia tộc đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, một người mặc đồ đen bỗng xuất hiện tại chi nhánh Đông Châu của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
Trong phòng họp, Trần Thương Khung đang chờ lệnh từ Thủ Hộ Minh bỗng cảm nhận được sát khí đáng sợ vừa bao phủ lấy mình, lão ta đứng phắt dậy, hoảng sợ quát: “Ai?”
“Đế Thanh Sơn, Đế Thôn!”
Ngay sau đó, một giọng nói như sấm rền vang vọng khắp chi nhánh của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
“Cao thủ Đế Thôn!”
Trần Thương Khung kinh hãi, nỗi sợ khủng khiếp lan từ chân tới đầu lão ta.
“Tự tiện xâm lược thế tục, đáng chết!”
Giọng nói đó lại vang lên.
Người nhà họ Trần chỉ cảm nhận được một khí thế khủng khiếp đang bao phủ cả nhà họ Trần, ai cũng run lẩy bẩy.
Áp lực này quá mạnh, họ không sao chịu nổi.
“Bịch!”
“Bịch!”
...
Tiếp đến, người nhà họ Trần liên tục khuỵu xuống đất.
Vào lúc này, Trần Thương Khung chỉ thấy mình đã bị khí thế đáng sợ bao phủ, khiến lão ta không thể thoát thân.
“Rầm!”
Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên, trước sự khiếp sợ của người nhà họ Trần, Trần Thương Khung bay ra khỏi phòng họp như diều đứt dây.