Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một đại điện của Mục phủ ở Thiện Thành.

Mục thành chủ ngồi ở vị trí cao nhất, kiếm khách Ảnh Tử đứng trước mặt ông lão, khom mình nói: "Cao thủ phủ Hoài Thành đã trốn thoát khá nhiều".

Mục thành chủ gật đầu: "Chuyện thường! Lần này thành chủ Hoài Thành đã đưa gần như toàn bộ cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoài Thành tới đây, thậm chí còn bắt tay với nhiều thế lực hàng đầu của Thiện Thành, trận này, chúng ta vốn ở vào thế bất lợi về mặt số lượng cao thủ Siêu Phàm Cảnh, có cao thủ bên phủ Hoài Thành trốn thoát chỉ là chuyện bình thường!"

Trong đại điện không chỉ có Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử mà cả những người nắm quyền trong Mục phủ cũng có mặt.

Kiếm khách Ảnh Tử báo cáo tình hình đuổi giết đám cao thủ phủ Hoài Thành xong liền ngồi xuống vị trí cạnh Mục thành chủ.

Hôm nay, trong Mục phủ, kiếm khách Ảnh Tử chính là cao thủ số 2 của Mục phủ, chỉ có điều, xưa nay kiếm khách Ảnh Tử vốn không để ý danh lợi, luôn lặng lẽ núp ở một góc bí mật, thống lĩnh đội ngũ có sức chiến đấu cực mạnh của Mục phủ là đội hộ vệ Ảnh Tử.

Mục thành chủ đảo mắt nhìn khắp đại điện, mới cất tiếng: "Trận chiến với phủ Hoài Thành lần này, Mục phủ chúng ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh cũng có tổn thất".

"Tuy thực lực của kiếm khách Ảnh Tử không bị ảnh hưởng nhưng Mục phủ chúng ta vẫn đang phải đối mặt với những nguy cơ rất lớn, những nguy cơ này không phải đến từ phủ Hoài Thành mà đến từ những thế lực lớn mạnh khác".

Nghe vậy, tất cả mọi người đều biến sắc.

"Thành chủ, không nghiêm trọng đến thế chứ? Ngay cả thành chủ Hoài Thành đều đã thua trận phải trốn đi thì còn ai dám khiêu chiến với Mục phủ chúng ta?"

"Đúng vậy, bất kể kẻ nào, dám động đến Mục phủ chúng ta, chúng ta nhất định phải khiến cho bọn chúng có đến không có về!"

...

Đám người cầm quyền ở Mục phủ nhao nhao lên tiếng.

Mục thành chủ nghiêm nghị nói: "Các người thực sự tưởng rằng Mục phủ chúng ta chiến thắng phủ Hoài Thành thì có thể vô địch thiên hạ chắc? Ở Chiêu Châu này, còn rất nhiều thế lực hùng mạnh hơn Mục phủ nhiều".

"Đối với những thế lực ở cấp bậc như chúng ta, mỗi khi bị tổn thất nặng đều sẽ rơi vào tình thế nguy cấp, bởi vì sẽ có vô số thế lực đang núp trong bóng tối chực chờ tìm cơ hội xâu xé chúng ta".

"Lần này, Mục phủ đã phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tuy thực lực của tôi và kiếm khách Ảnh Tử đều không bị tổn hại nhiều nhưng chúng tôi vẫn chỉ giậm chân tại chỗ, mà thực lực của Mục phủ lại đã suy yếu nghiêm trọng".

"Hiện đang là thời điểm suy yếu nhất của Mục phủ, chúng ta phải tìm cách nhanh chóng chiêu nạp thêm cao thủ Siêu Phàm Cảnh về phía chúng ta, tận hết khả năng khôi phục sức mạnh trước khi những thế lực kia tấn công chúng ta".

Kiếm khách Ảnh Tử cũng lên tiếng: "Thành chủ nói rất đúng, lúc trước giao chiến với phủ Hoài Thành, tôi đã cảm nhận được có vài hơi thở của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong núp đâu đó quanh chúng ta".

"Chỉ có điều, những thế lực này không xuất hiện, bọn họ không ra mặt không có nghĩa là bọn họ đã sợ Mục phủ chúng ta mà chỉ đang chờ, chờ một thế lực khác ra tay với chúng ta trước".

"Tất cả đều muốn chơi chiêu trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi, chưa biết chừng lúc này ở phủ Hoài Thành đã có cao thủ tấn công rồi".

Nghe Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử phân tích xong, những người cầm đầu của Mục phủ vốn đang vui mừng trước thắng lợi của trận chiến vừa rồi đều đã trầm ngâm lo nghĩ.

Vốn tưởng vượt qua nguy cơ lần này, Mục phủ sẽ mạnh thêm một bậc, nào ngờ, Mục phủ lại phải đối mặt với nguy cơ lớn hơn nữa.

Mục thành chủ thấy mọi người đều xuống tinh thần, bèn cất tiếng trấn an: "Đương nhiên, các vị cũng không cần quá lo lắng, những điều chúng tôi vừa nói chỉ là suy đoán cá nhân mà thôi, còn về chuyện các thế lực kia có ra tay tấn công Mục phủ chúng ta hay không thì tạm thời còn chưa rõ, chưa biết chừng bọn họ thấy được sự hùng mạnh của Mục phủ chúng ta rồi thì đã nổi lòng kiêng dè chúng ta".

Đúng lúc này, một vị quyền quý của Mục phủ đột nhiên lên tiếng: "Thành chủ, tôi cho rằng, giờ là lúc để Dương Thanh rời khỏi Mục phủ".

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Mục thành chủ hỏi: "Mục Khang, nói nghe thử coi thế nào".

Mục Khang mới nói: "Tôi e rằng thực lực mà Dương Thanh biểu hiện ra trước đó đã khiến rất nhiều người chú ý, hơn nữa, cũng đã có rất nhiều người biết cậu ta đang sở hữu một thanh linh khí".

"Nay Mục phủ đang phải đối mặt với nhiều nguy cơ tiềm ẩn, nếu để Dương Thanh tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ một khi đám cao thủ thèm khát linh khí trong tay cậu ta tấn công nơi này, Mục phủ sẽ lại nhận thêm những nguy cơ lớn hơn".

"Mục phủ đã không thể chịu tổn thương thêm nữa, hiện giờ bảo cậu ta rời khỏi đây cũng là chuyện tốt cho cậu ta".

Lời vừa được thốt lên, không ít nhà cầm quyền của Mục phủ đều gật gù tán thành.

Mục thành chủ không nói gì, nhưng cũng không nổi nóng trước ý kiến này, hiển nhiên ông lão cũng đang suy tính, việc Dương Thanh ở lại nơi này sẽ đem đến cơ hội cho Mục phủ hay kéo nguy cơ về cho Mục phủ.

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, hỏi: "Ông thấy thế nào?"

Kiếm khách Ảnh Tử lên tiếng: "Tôi cho rằng, chúng ta nên giữ cậu ấy lại".

"Hiện Dương Thanh đang trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, lão Cửu cũng đã hi sinh, nay bên cạnh cậu ấy chỉ còn lại hai cô gái yếu đuối, nếu lúc này đẩy bọn họ ra khỏi đây thì chẳng khác nào ép bọn họ vào đường chết".

"Chúng ta vốn suy đoán Dương Thanh có lai lịch hơn người, sau lưng có người bảo vệ, nếu Dương Thanh bị buộc đến đường cùng, người bảo vệ sau lưng nhất định sẽ xuất hiện, việc này đối với Mục phủ chúng ta chắc chắn sẽ là một tổn thất cực lớn. Khó khăn lắm chúng ta mới thành lập được tình hữu nghị sống chết có nhau với Dương Thanh, nếu bảo bọn họ rời khỏi đây vào lúc này, tình hữu nghị đó coi như sẽ hoàn toàn tan biến".

"Nếu chúng ta để cậu ấy ở lại Mục phủ, đúng là Mục phủ chúng ta phải gánh chịu thêm chút áp lực nữa, nhưng vậy thì đã sao? Mục phủ chúng ta vốn đã trải qua một lần cận kề cái chết, bây giờ không phải là thời điểm nghỉ ngơi lấy sức mà là lúc chúng ta cần thừa cơ lộ ra nanh vuốt của mình".

"Tôi kiến nghị, chúng ta nên lập tức thống nhất Thiện Thành, thu hết toàn bộ cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Thiện Thành về Mục phủ, đồng thời, xông tới Hoài Thành, lấy tốc độ nhanh nhất để thâu tóm Hoài Thành về tay Mục phủ chúng ta".

"Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể khiến đám thế lực núp trong bóng tối, chực chờ tìm cơ hội ra tay với chúng ta phải kinh sợ".

"Dẫu sao, Mục phủ chúng ta cũng có hai cao thủ có thực lực ngang ngửa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, bất kì thế lực nào đụng đến chúng ta cũng phải thận trọng đắn đo xem liệu có năng lực chịu đựng hậu quả nặng nề khi Mục phủ chúng ta liều mạng đánh lại một trận với họ không".

Nghe kiếm khách Ảnh Tử nói xong, Mục thành chủ khẽ gật đầu, liếc nhìn mọi người rồi hạ quyết định: "Cứ làm theo lời kiếm khách Ảnh Tử đi, Dương Thanh không thể rời khỏi Mục phủ".

Sau đó, ông lão nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, căn dặn: "Hiện giờ ông dẫn cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Mục phủ lên đường tới Hoài Thành, tận hết khả năng thâu tóm những thế lực lớn của Hoài Thành càng nhiều càng tốt".

Kiếm khách Ảnh Tử lập tức thưa: "Vâng!"

Mục thành chủ lại nhìn Mục Hoa, sai bảo: "Ông đi thông báo cho các thế lực trong Thiện Thành, trong vòng nửa giờ, tất cả những người đứng đầu các thế lực có cao thủ Siêu Phàm Cảnh đều phải tới Mục phủ hội họp".

Mục Hoa thưa: "Vâng!"

Mục thành chủ lại đảo mắt nhìn khắp đại điện, ra lệnh: "Những người khác lập tức phối hợp với kiếm khách Ảnh Tử, lên đường tới phủ Hoài Thành".

"Vâng, thưa thành chủ!"

Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, một hội nghị đơn giản đã kết thúc, các cao thủ vừa rời khỏi một cuộc đại chiến lại một lần nữa lao ra chiến trường mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK