Lão Cửu đã ngây người khi chứng kiến cảnh đó, bản thân ông lão chính là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thực lực của Ảnh Tử mạnh cỡ nào, ông lão đã từng được nếm trải, lão Cửu biết, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã đánh bại được Ảnh Tử.
Nhưng vừa rồi, Dương Thanh lại có thể đánh trọng thương Ảnh Tử chỉ bằng một chiêu, không khó để hình dung thực lực của Dương Thanh lúc này mạnh cỡ nào.
Ảnh Tử lồm cồm bò dậy từ trong đống đổ nát, vẻ mặt cực kì căng thẳng, lão ta quệt vết máu nơi khóe miệng, đằng đằng sát khí nhìn về phía Dương Thanh.
"Giết!"
Dương Thanh quát lớn một tiếng, chân nhẹ di chuyển, lại một lần nữa lao về phía Ảnh Tử.
Ảnh Tử không dám coi thường, chính lão ta cũng chưa từng thấy hiện tượng tương tự như sự thay đổi khác lạ của Dương Thanh lần này. Lão ta chỉ biết, con dao găm trong tay Dương Thanh vô cùng đáng sợ, nó có thể thúc đẩy thực lực của Dương Thanh tăng mạnh vài cảnh giới.
"Uỳnh!"
Giây tiếp theo, đòn tấn công của hai người va vào nhau, lần thứ hai, Ảnh Tử lại bị thương nặng, bay ra hơn chục mét nữa.
Tuy người bị đánh bay là Ảnh Tử nhưng nỗi lo âu trong mắt lão Cửu không hề giảm bớt, ngược lại, ông lão càng thêm lo lắng.
Bản thân Dương Thanh chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, nay lại phát huy được thực lực ngang với bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, biên độ tăng quá lớn.
Một linh khí có thể làm tăng thực lực của cao thủ sử dụng nó, nhưng biên độ tăng càng lớn thì độ phản phệ của linh khí với người sử dụng lại càng mạnh.
Đúng lúc này, Ảnh Tử lại nảy ýđịnh bỏ cuộc, lão ta căng thẳng nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói: "Mới chừng ấy tuổi, thiên phú võ thuật lại xuất chúng đến thế, thậm chí còn có thể sử dụng linh khí khi mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, quả đúng là yêu nghiệt, nhưng loại yêu nghiệt này nhất định phải chết!"
Vừa dứt lời, chân lão ta di động, quay người chạy khỏi đó.
Lão Cửu lập tức biến sắc, hô lên: "Dương Thanh, mau giết ông ta! Một khi chuyện cậu có linh khí bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!"
Một linh khí có lực hấp dẫn cỡ nào, lão Cửu biết rất rõ, có thể nói, ngay cả các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng sẽ ao ước thứ này.
Dương Thanh không nói một lời, chân lập tức chuyển động, lao thẳng về phía Ảnh Tử.
Lúc này, tay anh nắm chặt con dao găm linh khí kia, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, một cảm giác khát máu cực mạnh lan tỏa khắp thân mình.
Anh chỉ thoáng di động, thân hình đã như hóa thành một luồng gió, đuổi theo Ảnh Tử.
Ảnh Tử mới chạy được vài trăm mét, chợt có cảm giác sau lưng có một mối nguy hiểm cực lớn đang lại gần mình, lão ta tái mặt, thầm nghĩ, mình trốn không thoát sao?
Vừa nghĩ tới mình đường đường là Ảnh Tử của thành chủ Hoài Thành, nay lại bị một thằng ranh chưa đầy ba mươi đuổi giết, lòng lão ta hậm hực vô cùng, nhưng Dương Thanh có được một linh khí, thực lực quá khủng bố, lão ta hoàn toàn không thế đấu nổi. Vừa rồi, hai người chỉ giao đấu một chiêu, lão ta đã bị thương nặng, nếu còn tiếp tục đánh với Dương Thanh, tình hình sẽ càng trở nên bất lợi hơn thôi.
Vì thế, lão ta phải trốn ngay!
Ảnh Tử cắn răng, khí thế trên người lại lần nữa tăng vọt, tốc độ lập tức tăng cao, người lao thẳng về phía Hoài Thành.
Chỉ tiếc, Dương Thanh đuổi theo sau lưng lão ta, khoảng cách ngày càng được rút ngắn.
Một trăm mét!
Bảy mươi mét!
Ba mươi mét!
Mười mét!
Thấy đã sắp bắt kịp Ảnh Tử, đôi mắt đỏ rực của Dương Thanh lóe lên ý niệm giết chóc mãnh liệt, hoàn toàn không có chút tình cảm gì.
Đột nhiên, chân anh tăng tốc, thân mình như hóa thành một tia sét, vọt về phía Ảnh Tử.
Con dao găm trong tay anh nhẹ vẽ một đường vòng cung trong không khí, đâm thẳng vào thân thể Ảnh Tử.
"Phụt!"
Con dao vừa cắm ngập vào ngực Ảnh Tử, một nguồn lực khủng khiếp mang tính hủy diệt tràn ra từ miệng vết thương, khuếch tán đi khắp thân thể lão ta.
Thân thể Ảnh Tử cứng đờ tại chỗ như vừa hóa đá, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Lão ta có thể cảm nhận rất rõ, sự sống đang dần rời khỏi cơ thể mình.
Thương tổn do linh khí tạo thành khủng khiếp đến vậy sao?
"Thành chủ sẽ không tha cho mày đâu!"
Ảnh Tử hung ác nhìn Dương Thanh, giây tiếp theo, một sức mạnh hết sức đáng sợ chợt tràn ra từ trên người lão ta.
"Không ổn rồi, ông ta định tự phát nổ!"
Lão Cửu vừa chạy tới, chứng kiến cảnh này, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, vội hét lên: "Lùi lại mau!"
Dương Thanh đang ở trong trạng thái cuồng bạo nhưng dường như cũng cảm nhận được một áp lực cực khủng khiếp đang kéo tới, anh không chút do dự, đạp mạnh chân xuống mặt đất.
"Uỳnh!"
Mặt đất vỡ nát, nương theo lực đẩy này, thân thể anh lùi lại mấy chục mét.
"Oành!"
Nhưng ngay khi anh vừa lui lại, thân thể Ảnh Tử đã nổ tung, một khí thế võ thuật khủng bố mang theo uy lực hủy diệt đất trời cuốn về bốn phương tám hướng.
Dương Thanh chưa lui xa, bị luồng khí thế này lan tới người, lập tức hộc máu, bay vèo ra sau hơn chục mét nữa, sau đó mới rơi thịch xuống đất.
Ảnh Tử đã biến mất, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Lão Cửu thấy Dương Thanh bị luồng sóng xung kích do Ảnh Tử tự phát nổ đánh bay như thế, lập tức sững sờ, hét to một tiếng: "Dương Thanh!"
Ông lão được Miêu thành chủ cử tới bảo vệ Dương Thanh, nếu Dương Thanh gặp trắc trở gì, ông lão biết ăn nói sao với Miêu thành chủ?
Lão Cửu chạy vội đến chỗ Dương Thanh, thấy khí thế võ thuật trên người anh đã biến mất hoàn toàn, mặt anh dính đầy máu tươi, trông vô cùng thảm hại, cũng may, Dương Thanh chỉ bị thương nặng, vẫn còn sống sót.
"Dương Thanh, cậu sao rồi?"
Lão Cửu lo âu hỏi.
Dương Thanh cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau kích thích dây thần kinh, không để anh hôn mê.
Anh nhìn lão Cửu, run rẩy hỏi: "Ông ta chết rồi chứ?"
Lão Cửu vội gật đầu: "Thực sự chết hẳn rồi".
Dương Thanh thoáng nhếch miệng cười nhẹ: "Chết là được rồi!"
Lúc này, Hoài Lam cũng đã chạy tới, thấy Dương Thanh như tắm trong máu tươi, cô ta khiếp sợ, vội nói nhanh: "Tôi đã mua được ba vé máy bay rời khỏi Thiện Thành, chừng mười phút nữa máy bay sẽ cất cánh, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi".
Lão Cửu gật đầu: "Được".
Nói xong, ông lão đỡ Dương Thanh dậy, chuẩn bị đi ra sân bay.
"A..."
Nhưng đúng lúc này, Dương Thanh chợt cứng người lại, ngây ra như bị sét đánh, một cảm giác đau đớn mãnh liệt lan khắp người anh, như đang muốn xé nát thân thể anh ra. Dương Thanh không nhịn nổi, buột miệng gầm lên một tiếng như dã thú, sắc mặt trắng bệch ra, mồ hôi lạnh tuôn khắp người.
"Anh Thanh, anh sao thế?"
Hoài Lam lập tức tái mặt, thấy Dương Thanh đột nhiên lộ vẻ đau đớn tột cùng, cô ta cuống cả lên.
Lão Cửu trầm mặt xuống, nghiến răng nói: "Hẳn là vì vừa rồi cậu ấy gắng gượng dốc sức khống chế linh khí, giờ bị phản phệ, trông cậu ấy như vậy, hẳn cường độ phản phệ phải mạnh lắm, dù sao cậu ấy cũng mới chỉ tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, không biết có thể vượt qua nổi không nữa".
"Cái gì?"
Hoài Lam ngây người.
Bấy giờ, cơn đau tột cùng đã trải khắp người Dương Thanh, anh nằm co quắp trên mặt đất, mặt mũi vặn vẹo vì đau đớn.
Trước đây, khi anh dùng liều thuốc Siêu Phàm của Black Doctor, tác dụng phụ của nó cũng không khủng khiếp như thế này.
Anh lờ mờ đoán được, lần này nếu mình không vượt qua nổi, có lẽ sẽ đau đớn mà chết.