Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Chí Khuê không tin người lái chiếc Phaeton chỉ trị giá mấy triệu lại có tư cách khiến cậu cả nhà họ Lê như gã phải quỳ xuống xin tha.





“Thằng trời đánh này! Bố đã bảo con quỳ thì con cứ quỳ cho bố!”





Lê Triết giận dữ quát: “Bây giờ bố sẽ đến chỗ con, nếu trước khi bố tới, con vẫn chưa được người ta tha thứ cho thì bố sẽ đích thân đánh gãy chân chó của con đấy!”





Lê Triết nói rồi cúp máy luôn.





Thấy Lê Triết cúp máy, Lê Chí Khuê cũng sững sờ, gã lại nhìn về phía Dương Thanh.





Theo gã thấy, Dương Thanh chỉ là tên nhãi nhép mặc đồ vỉa hè, lái Phaeton, cho dù gia thế của anh mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể ngang hàng với gã được.





“Chồng ơi, bố nói gì thế?”





Mẹ Tiểu Quân hỏi.





Lê Chí Khuê cười khan: “Bố bảo chúng ta quỳ xuống xin tha!”





“Sao cơ? Quỳ xuống xin tha á? Bố điên rồi à? Bố bảo chúng ta quỳ xuống để xin một thằng đến từ nơi khác tha thứ ư?”





Sắc mặt của mẹ Tiểu Quân thay đổi hẳn.





Lê Chí Khuê lại nhìn Dương Thanh rồi nói với vợ: “Anh nghĩ bố đã nhận nhầm người, chắc chắn ông ấy tưởng thằng ranh này là một nhân vật lớn mà ông ấy biết”.





“Nói thừa! Chắc chắn bố đã nhận nhầm rồi, bằng không, sao bố lại bảo chúng ta quỳ xuống xin tha chứ?”, mẹ Tiểu Quân nói.





“Thằng ranh kia, tao đã hỏi bố tao rồi, ông ấy nói tiền đã về tài khoản, mày cũng biết điều đấy”.





Lê Chí Khuê vênh váo nói: “Đấy mới là khoản bồi thường cho xe của vợ tao thôi, còn chuyện bố vợ mày đánh vợ con tao nữa, mày định xử lý thế nào?”





“Anh muốn thế nào?”





Dương Thanh lạnh lùng hỏi.





Lê Chí Khuê chưa kịp mở lời, mẹ Tiểu Quân đã nói: “Giờ mày bồi thường thêm một tỷ phí tổn thất về mặt tinh thần nữa, bọn tao sẽ cho mày rời đi”.





Dương Thanh bỗng mỉm cười: “Hồi nãy hai người vừa nói, trong một tỷ kia đã có cả phí bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cơ mà?”





“Bọn tao muốn mày đưa tiền mặt cho bọn tao, nhưng mày lại chuyển tiền vào tài khoản của nhà họ Lê, xem như không có nữa!”





Mẹ Tiểu Quân nói với vẻ tham lam.





Theo cô ta thấy, Dương Thanh dễ dàng chuyển một tỷ vào tài khoản của nhà họ Lê như thế, chắc chắn đã bị danh tiếng của nhà họ Lê hù dọa rồi.





Nếu Dương Thanh đã có thể dễ dàng lấy ra một tỷ thì rõ ràng cũng không phải kẻ thiếu tiền, đòi thêm một tỷ nữa cũng chẳng sao.





Lê Chí Khuê cũng nghĩ thế, gã cười híp mắt: “Mày nghe vợ tao nói rồi chứ? Bồi thường một tỷ, tao sẽ bỏ qua cho mày!”





Những người đang đứng xem đều sững sờ.





Rất nhiều người đang kinh ngạc trước sự trơ trẽn của Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân.











Nhưng vì e ngại địa vị của nhà họ Lê ở Yến Đô nên không ai dám nói gì.





Họ cứ tưởng Dương Thanh sẽ ngoan ngoãn chuyển thêm một tỷ nữa cho Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, nào ngờ anh lại lắc đầu: “Tôi thấy một tỷ là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì không có đâu!”





“Nếu mày không bồi thường thì chúng ta cứ chờ xem, bố tao đang trên đường tới đây rồi. Ông ấy không dễ nói chuyện như tao đâu, sau khi ông ấy đến, nếu mày vẫn không bồi thường, có lẽ mày sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.





Lê Chí Khuê đe dọa.





Dương Thanh chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn chơi với tôi như thế thì tôi cũng chiều anh!”





Dương Thanh nói rồi gọi điện thoại: “Trong vòng mười phút, dẫn người đến chỗ tôi, tôi đang ở công viên trong khu nhà tôi nhé”.





“Mày còn dám gọi người cơ à? Giỏi! Giỏi lắm! Tao cũng muốn xem xem mày sẽ gọi được hạng người gì đây”.





Lê Chí Khuê mỉa mai, không hề nhận ra mình sắp phải đối mặt với thứ gì.





Sau mười phút ngắn ngủi, tiếng động cơ bỗng vang lên, mấy chục chiếc Audi màu đen lao như bay đến.





“Tao cho mày hay, mày xong đời rồi, mày gây họa rồi đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK