Hai nhân viên bảo vệ đang định đưa Tần Thanh Tâm đi thì đột nhiên trong đôi tay đang đưa ra của họ bị đông cứng lại.
Nếu Tần Thanh Tâm thực sự là con gái của Diệp Mạn, cho dù Diệp Mạn có chết đi chăng nữa thì cũng chỉ có Tần Thanh Tâm mới là người thừa kế duy nhất của Mamba Đỏ.
“Mau đưa người đàn bà điên này đi. Cô ta nói năng linh tinh mà các người cũng tin sao?”
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi qua đi, Diệp Thương lập tức gầm lên.
Ông ta không lo được nhiều như thế nữa. Kể từ lúc ông ta công khai tranh giành chức chủ gia tộc thì đã hoàn toàn đứng về phía đối lập với Diệp Mạn rồi.
Không quan trọng Tần Thanh Tâm có phải là con gái ruột của Diệp Mạn hay không.
Điều quan trọng là ông ta phải thâu tóm được nhà họ Diệp càng nhanh càng tốt, chỉ có như vậy ông ta mới không phụ sự kỳ vọng của nhà họ Tào.
Ông ta biết rất rõ đây có thể coi là khảo hạch của nhà họ Tào đối với mình, nếu có thể nắm quyền thành công thì ông ta sẽ có được sự hợp tác của tập đoàn Tào Thị, sau lưng sẽ có nhà họ Tào ủng hộ.
Nhưng nếu không thành, tập đoàn Tào Thị hoàn toàn có thể phủ nhận chưa từng có bất kỳ giao dịch gì với ông ta.
Cho nên, ông ta chỉ có thể thắng, không thể thất bại!
Một khi thất bại, tất cả những gì ông ta phải đối mặt chỉ có thể là cái chết!
“Tôi xem ai dám?”
Diệp Hoa lập tức đứng chắn trước mặt Tần Thanh Tâm, trừng mắt nhìn mọi người.
Vốn dĩ ông ta đã thắc mắc tại sao Diệp Mạn lại chọn một người phụ nữ khác họ để tạm giữ chức tổng giám đốc Mamba Đỏ, giờ thì ông ta đã hiểu.
Chỉ cần có thể giữ được Tần Thanh Tâm, kế hoạch của Diệp Thương sẽ thất bại.
Như vậy, nhà họ Diệp bây giờ và sau này, dưới quyền của Diệp Mạn, ông ta sẽ có quyền lực lớn nhất.
“Ông dám giúp người ngoài sao? Nếu đã như vậy thì chỉ có thể đuổi cả ông ra ngoài thôi”.
Diệp Thương vừa dứt lời thì hai vệ sĩ vạm vỡ đột nhiên xuất hiện đi về phía Diệp Hoa với vẻ mặt lạnh lùng.
Tần Thanh Tâm sửng sốt, thấy hai nhân viên bảo vệ sắp đến bắt mình liền tức giận nói: “Diệp Mạn là mẹ tôi, tôi xem ai dám động vào tôi!”
“Đưa đi!”
Diệp Thương lại hét lên.
Hai nhân viên bảo vệ không hề do dự nữa mà cùng tiến lên, đưa tay định nắm lấy cánh tay của Tần Thanh Tâm.
“Nhiều người như vậy lại cùng nhau bắt nạt một người phụ nữ. Các người có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Đúng lúc này, một bóng người như quỷ sứ đột nhiên đứng trước mặt Tần Thanh Tâm, dửng dưng nhìn Diệp Thương và lạnh lùng hỏi.
Âm thanh đột ngột này vang lên khắp phòng họp.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì khi Dương Thanh xuất hiện, họ hoàn toàn không nhận ra.
Có vẻ như anh đã luôn ở đây, nhưng cũng có vẻ như anh bỗng chốc xuất hiện.
Tất nhiên, mọi người đều biết rằng điều này là không thể.
“Dương Thanh!”
Tần Thanh Tâm lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy thân hình thẳng tắp đứng trước mặt mình.
Khi Diệp Thương nhìn thấy Dương Thanh, toàn thân ông ta bất giác run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
“Là cậu!”
Cơ thể Diệp Thương khẽ run lên.
Đây là lần thứ ba ông ta tiếp xúc với Dương Thanh, lần đầu tiên Dương Thanh xuất hiện là khi Diệp Mạn tranh đoạt quyền lực.
Ông ta nhớ rõ ràng rằng một thuộc hạ bên cạnh Dương Thanh đã trấn áp cao thủ nhà họ Diệp chỉ bằng một cú đấm.
Lần thứ hai là khi Dương Thanh đối đầu với nhà họ Long, ông ta cho rằng dựa vào đại thụ như nhà họ Long thì bản thân mình có thể thay thế được Diệp Mạn.
Tuy nhiên, điều ông ta không ngờ là dù nhà chủ gia tộc họ Long có đích thân tới cũng không thể làm gì được Dương Thanh, ngược lại còn xưng anh gọi em với Dương Thanh.
Hôm nay là lần thứ ba.
Hai lần tiếp xúc đầu tiên, mỗi lần Dương Thanh đều mang đến cho ông ta áp lực cực lớn, lần này áp lực lại càng lớn hơn.