Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Bây giờ định trốn, cũng muộn rồi!”

Anh nói rồi xông ra ngoài.

Nếu Đinh Xương bắt kịp, anh chỉ có thể liều mạng đánh một trận, nhưng bây giờ Đinh Xương vẫn chưa đến, đương nhiên anh sẽ không tuỳ tiện tha cho những người này.

“Rầm!”

Anh bắt kịp một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ rồi tung chân đá, đối phương lập tức đi đời.

Đúng lúc này, Đinh Xương đã bắt kịp, lão ta giận dữ quát: “Dương Thanh, mày chán sống rồi!”

Dương Thanh đang định từ bỏ việc đuổi giết, đúng lúc này, mấy cao thủ mặc áo đen bỗng đuổi theo những người vừa chạy trốn.

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến Dương Thanh kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy sau khi bắt kịp đám cao thủ chạy trốn kia, những cao thủ áo đen chỉ cần một đòn để giết họ.

Trừ các cao thủ bị Dương Thanh giết, hầu hết những người còn lại mà Đinh Xương dẫn đi đều đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Nhưng bây giờ, họ lại không chịu nổi một đòn dưới tay các cao thủ áo đen, bị giết trong nháy mắt.

“Cậu Thanh!”

Sau khi đuổi giết xong đám người kia, các cao thủ áo đen lại quay về đứng sau Dương Thanh.

Đến giờ Dương Thanh mới nhận ra, chắc đây là các cao thủ của Mục phủ tới giúp anh mà Mục Hoa bảo anh hồi nãy.

Dương Thanh nhìn về phía đám người này, kinh ngạc phát hiện ra, cả mười cao thủ áo đen đều có thực lực trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Nhất là cao thủ cầm đầu, khí thế của ông ta vô cùng đáng sợ, khiến ngay cả Dương Thanh cũng cảm thấy áp lực.

Đối phương có thể khiến Dương Thanh cảm thấy áp lực, chắc chắn cảnh giới võ thuật phải cao hơn anh, hay nói cách khác, ít nhất đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, thậm chí mạnh hơn nữa.

Lúc này, Đinh Xương cũng chạy tới, sắc mặt u ám tới cực điểm. Lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh, mày to gan đấy, dám giết nhiều người của chúng tao như thế, chắc chắn mày sẽ hối hận”.

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Đinh Xương bằng ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ông cứ yên tâm, người hối hận sau cùng chỉ có ông thôi!”

Đinh Xương cười lạnh: “Vậy chúng ta cứ chờ xem!”

Lão ta nói rồi quay người rời đi.

Dương Thanh cũng không đuổi theo, tuy anh đã khiến Đinh Xương bị thương nặng bằng dao găm linh khí, nhưng dù sao đối phương cũng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Tuy những cao thủ áo đen sau lưng anh cũng rất mạnh, nhưng chắc người mạnh nhất cũng chưa đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Cho dù họ liều mạng đánh một trận với Đinh Xương thì cũng chưa chắc đã giữ được lão ta lại, có khi còn tạo cơ hội cho cứu viện của Đinh Xương đến nữa.

Đương nhiên, Đinh Xương cũng không dám giết Dương Thanh trước mặt bao nhiêu cao thủ thế này.

Nhưng Dương Thanh không chú ý tới việc, khi quay người rời đi, Đinh Xương nở nụ cười dí dỏm, hình như không hề đau buồn vì đã tổn thất nhiều cao thủ như vậy.

Nửa tiếng sau, Dương Thanh về tới Mục phủ.

“Anh Thanh!”

Vừa về Mục phủ, Phùng Tiểu Uyển đã kích động chạy tới.

Trông thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh mỉm cười: “Em không sao chứ?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, để em xem vết thương cho anh nhé”.

Hồi nãy khi giết người, tuy Dương Thanh chỉ dùng một đòn, nhưng anh đã bị thương nặng từ lúc trốn khỏi Hoài Thành, sau đó lại liều mạng với Đinh Xương một phen, khiến vết thương nặng thêm, còn bị dao găm linh khí cắn trả, vết thương cũng không nhẹ.

Dương Thanh cũng không từ chối, để Phùng Tiểu Uyển kiểm tra cho mình.

Nước mắt Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng chảy xuống, cô ta nức nở: “Anh Thanh, không ngờ vết thương của anh lại nghiêm trọng thế, sau này cho dù anh đi đâu, em cũng đi theo anh”.

Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, có câu nói này của Phùng Tiểu Uyển là đủ rồi.

Đương nhiên anh hiểu, Phùng Tiểu Uyển muốn ở bên anh để chữa trị cho anh bất cứ lúc nào.

Anh mỉm cười: “Tiểu Uyển, cơ thể của anh không có vấn đề gì, chỉ là vết thương ngoài da, em đừng lo lắng”.

Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nếu đây là vết thương ngoài da, trên đời này không có nội thương nữa”.

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu lập tức nghiêm nghị hỏi: “Vết thương của Dương Thanh nghiêm trọng lắm à?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Trước đó, tim anh Thanh đã bị tổn thương nặng nề do cổ trùng Vô Tâm, không những thế, gần đây, chắc chắn anh ấy đã phải chiến đấu với cường độ cao, tổn thương của nội tạng vô cùng nghiêm trọng”.

“Nếu không được chữa trị kịp thời, thậm chí nội tạng của anh Thanh sẽ suy kiệt”.

“Một khi nội tạng suy kiệt, tính mạng của anh Thanh sẽ rơi vào tình trạng nghìn cân treo sợi tóc!”

Nghe thấy thế, lão Cửu và Hoài Lam đều biến sắc, họ biết Dương Thanh đã bị thương nặng trong khoảng thời gian này, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng tới độ đe dọa đến tính mạng.

Hoài Lam hỏi với vẻ căng thẳng: “Chắc chắn cô có cách chữa cho anh Thanh đúng không?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Những tổn thương mà tôi vừa nói đều có thể chữa hết, nhưng anh Thanh vẫn còn mấy vết thương, không hiểu sao chúng cực kỳ nghiêm trọng, rõ ràng là vết thương mới nhưng lại có mức độ chuyển biến xấu rất cao”.

Nghe thấy thế, lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống.

Lúc trước anh cũng cảm nhận được sự khác thường trên người mình, cũng như Phùng Tiểu Uyển đã nói, rõ ràng anh mới bị thương, nhưng những tổn thương đó lại vô cùng nghiêm trọng.

Lão Cửu cuống cả lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Dương Thanh nói với sắc mặt hơi khó coi: “Nếu tôi không đoán sai, chắc những vết thương mà Tiểu Uyển nói là vết thương do linh khí cắn trả để lại”.

“Sao cơ?”

Sắc mặt của lão Cửu và Hoài Lam thay đổi hẳn.

Dương Thanh giơ tay phải ra, làn da trên tay phải anh đã chuyển sang màu đen.

Rõ ràng đây là dấu hiệu hoại tử.

Trước đó, khi gặp được Đinh Xương ở sân bay, Dương Thanh đã phát hiện vết thương do dao găm linh khí của anh để lại trên ngực của Đinh Xương vô cùng nghiêm trọng, trên áo có vết máu rất rõ.

Khi đó anh đã đoán, chắc hẳn tổn thương mà dao găm linh khí gây ra vô cùng đáng sợ.

Lúc trước, anh dùng dao găm linh khí để giết Ảnh Tử của phủ Hoài Thành, sau đó lại dùng nó để liều mạng với Đinh Xương, cánh tay phải bị cắn trả nghiêm trọng.

Nhất là da trên tay phải bắt đầu chuyển sang màu tím đen, từ khuỷu tay trở lên vẫn rất ổn.

Nhưng từ khuỷu tay trở xuống, màu da gần như không khác gì bị hoại tử.

Phùng Tiểu Uyển nhìn cánh tay Dương Thanh, nước mắt lập tức rơi không kiểm soát. Cô ta vừa khóc, vừa luống cuống lấy kim sang dược tốt nhất ra, bôi lên tay Dương Thanh.

Khi thấy tay Dương Thanh, Hoài Lam cũng kinh ngạc che miệng.

Lão Cửu bỗng trầm giọng hỏi: “Kết quả xấu nhất là gì?”

Phùng Tiểu Uyển đang bôi thuốc lên tay Dương Thanh bỗng đờ ra, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cô ta mới nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cưa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK