Trần Hưng Hải với vẻ không dám tin, tức giận nói: "Hợp tác giữa nhà họ Trần và tập đoàn Cửu Hòa đã được tám năm rồi, sao có thể nói hủy là hủy chứ?"
Khi Dương Thanh nghe về tập đoàn Cửu Hòa, cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Lạc Bân lại tự tin đến vậy.
Khoảng một tháng trước, Lạc Bân đã xin anh một khoản kinh phí, nói rằng ông ta sẽ mua lại một số công ty.
Và tập đoàn Cửu Hòa nằm trong danh sách được mua lại này.
Vốn dĩ Dương Thanh nghĩ rằng Lạc Bân làm như vậy chỉ để phát triển tập đoàn Thành Hà. Bây giờ xem ra ông ta đã triển khai kết nối mạng lưới kinh doanh ở Châu Thành từ lâu rồi.
Nói không chừng một số công ty hàng đầu ở Châu Thành đều đã được ông ta mua lại.
Dương Thanh rất hài lòng và cũng rất vui mừng, khi vừa trở lại Giang Hải, anh đã không vì một sai lầm nhỏ của Lạc Bân mà đuổi cổ ông ta khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh biết rất rõ những cống hiến và thành tích của Lạc Bân trong những tháng qua.
Trần Hưng Hải quát vào điện thoại một lúc lâu mới sực vỡ lẽ ra.
Vừa rồi Lạc Bân nói rằng muốn kinh tế nhà họ Trần sụp đổ, ngay sau đó lão ta liền nhận được tin tức tập đoàn Cửu Hòa hủy bỏ hợp tác.
"Là cậu sao?"
Trần Hưng Hải nhìn Lạc Bân với ánh mắt dữ tợn.
Lạc Bân thản nhiên cười: "Ông chủ Trần, đây chỉ mới là món khai vị, cũng để cảnh cáo thôi. Nếu ông nhất định muốn ra tay với cậu Thanh thì điều chờ đợi ông chính là sự diệt vong của nhà họ Trần!"
Lúc này vẻ mặt Lạc Bân tràn đầy tự tin, chẳng mảy may để ý đến Trần Hưng Hải.
Ngay cả Dương Thanh cũng cảm thấy dường như đây mới là lần đầu tiên mình quen biết Lạc Bân.
"Được, tốt lắm, cậu là người đầu tiên dám uy hiếp Trần Hưng Hải tôi!"
Trần Hưng Hải nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ với chút mánh khóe này mà đòi tiêu diệt nhà họ Trần của tôi, liệu cậu có quá coi thường nhà họ Trần rồi không?"
"Ông chủ Trần thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho ông thêm vài món chính".
Lạc Bân cười nhạt, sau đó gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa: "Tiếp tục!"
Vẫn chỉ hai từ nhưng lại khiến Trần Hưng Hải cảm thấy vô cùng áp lực.
"Quá sức huênh hoang!"
Trần Hưng Hải giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bồn chồn.
Lạc Bân cười không nói lời nào, nói với Dương Thanh: "Cậu Thanh, cậu yên tâm, có tôi đây, hôm nay tôi sẽ không để ai đưa cậu đi khỏi đây đâu!"
“Vậy thì thật cảm ơn sếp Lạc!”, Dương Thanh cười nói.
Trần Hưng Hải vô cùng tức giận khi thấy Dương Thanh và Lạc Bân nói nói cười cười với nhau.
Với tư cách là ông chủ nhà họ Trần, lão ta đã đích thân đến đây, vậy mà chẳng được xem trọng.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Hưng Hải lại reo lên.
Tim lão ta đập thình thịch, mọi người cũng ngạc nhiên, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào Lạc Bân.
Trần Hưng Hải nhìn Lạc Bân hồi lâu rồi nghe máy, sắc mặt bỗng tái nhợt, lần này không mất kiểm soát như trước nữa, nhưng mọi người đều có thể nhận ra, nhà họ Trần lại gặp phải rắc rối lớn rồi.
"Ông chủ Trần, giờ còn muốn đưa cậu Thanh đi nữa không?"
Lạc Bân nhìn Trần Hưng Hải với vẻ khiêu khích.
"Lạc Bân, cậu đừng quá đáng như thế, tôi cảnh cáo cậu, thằng nhãi ranh này không chỉ đắc tội với tôi mà còn đắc tội với cả Mục Đông Phong, chủ nhà họ Mục ở tỉnh lỵ nữa".
Trần Hưng Hải trầm giọng nói: "Có thể cậu không biết, ngay tối hôm qua, cậu ta đã giẫm gãy cánh tay đứa con trai yêu quý của ông chủ Mục. Cũng là ông chủ Mục yêu cầu tôi bắt thằng nhãi này đi".
Lạc Bân cười khẩy: "Đừng nói là ý của Mục Đông Phong, cho dù ông ta đích thân đến đây đi chăng nữa, tôi chỉ có một câu. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu Thanh!"
"Tôi lại muốn xem, ai dám ngăn cản người mà Mục Đông Phong tôi muốn bắt đi?"
Ngay khi Lạc Bân vừa nói xong, một giọng nói hống hách vang lên từ cửa phòng tiệc, giọng nói của ông ta vang lên trước khi ông ta xuất hiện.
Ngay sau đó, Mục Đông Phong xuất hiện, nhưng không mang theo nhiều người, chỉ có hai vệ sĩ đi theo.
"Gia tộc ở tỉnh lỵ cũng tới rồi!"
"Nhà họ Mục được hậu thuẫn bởi gia tộc họ Hàn giàu có bậc nhất ở tỉnh lỵ, bây giờ xem ra Lạc Bân và cậu thanh niên thảm rồi!"
"Tập đoàn Thành Hà chỉ là doanh nghiệp ở Châu Thành, còn nhà họ Mục là gia tộc ở tỉnh lỵ, không những giàu có mà còn rất có thế lực, một câu thôi cũng đủ để khiến tập đoàn Thành Hà rơi xuống vực sâu".
"E rằng Lạc Bân thực sự gặp rắc rối lớn rồi!"
…
Mọi người đều có vẻ ngạc nhiên, đối với những người có mặt ở đó, Trần Hưng Hải đã là một người ngoài tầm với rồi, nay với Mục Đông Phong lại càng xa vời hơn.
Trịnh Dương cũng có vẻ thẫn thờ, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ người tai to mặt lớn mà ông già mình nói là Mục Đông Phong?"
Ông ta thực sự không thể nghĩ ra, ngoài Mục Đông Phong thì còn có ai có địa vị cao hơn chứ?
Khi Lạc Bân nhìn thấy Mục Đông Phong xuất hiện, vẻ mặt ông ta có chút nghiêm trọng, nhưng lại không hề có vẻ sợ sệt.
Ông ta hiểu rất rõ thân phận của Dương Thanh.
Đừng nói là tỉnh lỵ, ngay cả những nhà giàu có ở Yến Đô, e rằng Dương Thanh cũng không xem ra gì.
Chỉ là, nếu bảo ông ta đối phó với nhà họ Trần thì còn có thể được, nhưng có thêm nhà họ Mục, thì chắc ông ta không đủ sức.
Ánh mắt Trần Hưng Hải vô cùng lạnh lùng, vội vã nhường chỗ cho Mục Đông Phong, hơi cúi đầu nói: "Ông chủ Mục, nếu không phải Lạc Bân, tôi đã mang thằng ranh con đó về nhà họ Trần rồi".
Mục Đông Phong không nói gì, đột nhiên nhìn Dương Thanh.
Ông ta không hề thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt Dương Thanh, thậm chí còn không có chút căng thẳng.
Giống như tối hôm qua, anh rất điềm tĩnh, dường như không hề để mắt đến ông ta.
"Lạc Bân, không phải vừa rồi ông rất mạnh miệng sao? Nói muốn tiêu diệt nhà họ Trần tôi cơ mà?"
"Đúng rồi, ông còn nói cho dù là ông chủ Mục tới, ông cũng sẽ không xem ra gì".
"Sao giờ không nói gì?"
Mục Đông Phong đến đã giúp cho Trần Hưng Hải bình tĩnh lại, lão ta cười lạnh.
Mặc dù doanh nghiệp của nhà họ Trần đã chịu sự đả kích, nhưng với lão ta, chỉ cần có thể duy trì mối quan hệ với Mục Đông Phong, thì việc trở thành bá chủ của Châu Thành, cũng không phải là không thể.
Nhưng nếu muốn bám gót Mục Đông Phong thì phải giải quyết mọi chuyện hôm nay cho êm đẹp.
"Dương Thanh, thằng khốn, mày không chỉ xúc phạm đến ông chủ Trần mà ngay cả ông chủ Mục mày cũng dám đắc tội, còn không mau cút tới xin lỗi!"
Cuối cùng Trịnh Dương cũng tìm được cơ hội tiếp xúc với ông lớn, vội vàng quát Dương Thanh.
Châu Ngọc Kiệt cũng tỉnh ngộ, đây là ngày vui của nhà họ Châu, mặc dù đã bị hủy, nhưng giờ lại có cơ hội để tiếp cận các gia tộc lớn.
Ông ta cũng vội vàng chạy tới, mắng nhiếc Dương Thanh: "Cái thứ rác rưởi, mày còn mặt mũi ngồi đây sao, cút nhanh!"
"Châu Ngọc Thúy, nhìn con rể tốt của cô đi, dám chọc giận cả nhà họ Trần và nhà họ Mục, đúng là không biết tự lượng sức!"
Ông cụ Châu tức giận nói.
Hôm qua Dương Thanh đã tặng lão ta trà trị giá hàng chục triệu, vốn lão ta đã thừa nhận Dương Thanh rồi. Nhưng hôm nay là ngày vui của cháu đích tôn nhà họ Châu mà Dương Thanh lại gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối, phá hỏng cả đám cưới.
Lão ta cũng muốn nhân cơ hội giao lưu với nhà họ Trần và nhà họ Mục, dù là Trần Hưng Hải hay Mục Đông Phong, chỉ cần một người sẵn sàng giúp đỡ, thì nhà họ Châu đã có thể bước chân ra khỏi thị trấn nhỏ này rồi.
"Dương Thanh, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, cầu xin ông chủ Trần và ông chủ Mục tha cho!"
Châu Ngọc Thúy cũng lo lắng, quát Dương Thanh.
Trong chốc lát, cả gia đình họ Châu đều mắng chửi Dương Thanh, yêu cầu anh quỳ xuống cầu xin sự tha thứ.
Trịnh Mỹ Linh đứng trong đám đông liền nở một nụ cười gian ác, cơ hội mà cô ta chờ đợi cuối cùng cũng đến.
"Ông chủ Trần, tôi biết tại sao cháu trai ông lại chết!"
Vào lúc này, Trịnh Mỹ Linh đột nhiên bước lên trước, nói lớn với vẻ mặt điên cuồng.
- ---------------------------