Đỗ Ngọc Sơn vội nói: “Dương Thanh, bí mật mà tôi muốn nói này liên quan đến bí mật thân thế của cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, tôi sẽ nói bí mật này cho cậu”.
Dương Thanh kinh ngạc trong lòng, Đỗ Ngọc Sơn biết thân thế của mình sao?
Ngay cả bản thân anh, điều tra lâu như vậy cũng không biết rõ thân thế của mình, chỉ biết được trong thân thể mình có huyết mạch cuồng hóa.
Quan trọng là, huyết mạch cuồng hóa này truyền nữ không truyền nam, cũng có nghĩa, huyết mạch cuồng hóa trong thân thể anh có khả năng là mẹ của anh đã lấy huyết mạch cuồng hóa của mình đổi sang cho anh.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, còn chân tướng là gì thì anh vẫn chưa rõ.
Lúc này, Đỗ Ngọc Sơn lại nói rằng biết một bí mật liên quan đến thân thế anh, Dương Thanh cũng động lòng.
Cảm nhận được sát ý trên người Dương Thanh đang biến mất, Đỗ Ngọc Sơn vội nói: “Ngoài ra, tôi còn có thể cung cấp thêm cho cậu một tin tức cực kỳ quan trọng với cậu, liên quan đến vợ và con gái cậu”.
“Ầm!”
Lão ta vừa dứt lời, một luồng áp lực kinh người tác động lên người lão ta, giống như muốn đè nát người lão ta vậy.
Lúc này, vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn lại biến sắc, hoảng sợ nói: “Dương Thanh, vợ cậu sắp trở thành vợ người khác rồi, cậu dám giết tôi?”
“Ông nói gì?”
Một luồng hơi thở hung bạo bùng nổ trong thân thể Dương Thanh, mắt anh như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói hết mọi chuyện ông biết cho tôi, nếu không, tôi khiến ông sống không bằng chết!”
Năm đó, vì an toàn của vợ và con, anh không thể không nhẫn tâm đưa bọn họ đến một nơi an toàn, nhưng sau đó, khi anh muốn tìm lại bọn họ thì phát hiện lại không tìm được.
Bọn họ giống như đã biến mất khỏi thế giới này vậy, không ngờ Đỗ Ngọc Sơn lại biết tin tức của bọn họ, còn nói Tần Thanh Tâm sắp trở thành vợ của người khác, chuyện này khiến anh tức giận không thôi.
Anh chỉ hận không thể gặp được vợ con ngay bây giờ.
Đỗ Ngọc Sơn cố nén nỗi sợ trong lòng, cắn răng nói: “Trừ phi cậu đồng ý tha mạng cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cậu những tin tức này”.
Dương Thành hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Qua một lúc, anh mới đè nén được ngọn lửa trong lòng, lạnh lùng nói: “Được, tôi đồng ý với ông!”
Đỗ Ngọc Sơn nói: “Tôi biết câu là một luyện đan sư, trong tay có không ít luyện đan dược cấp cao, hiện tại cậu cho tôi một viên Tụ Linh Đan, đợi tôi dùng xong, tôi có được năng lực tự bảo vệ rồi sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu”.
Dương Thanh nhíu mày, Tụ Linh Đan là đan dược bồi bổ đỉnh cao, một khi dùng nó, rất nhanh sẽ khôi phục được năm phần thực lực.
Hiện tại Đỗ Ngọc Sơn bị trọng thương, nếu dùng Tụ Linh Đan, chẳng mấy chốc đã có thể khôi phục được năm phần thực lực, đến lúc đó quả thực có tư cách đấu với anh một trận.
Trong tay anh quả thực có Tụ Linh Đan, chỉ là, nếu bản thân đưa Tụ Linh Đan cho Đỗ Ngọc Sơn, đến khi Đỗ Ngọc Sơn có lại sức lực của mình thì có nói cho anh mọi thứ mà lão ta biết hay không?
Đỗ Ngọc Sơn thấy Dương Thanh do dự chưa quyết, lại nói tiếp: “Dương Thanh, tốt nhất cậu nên đồng ý với tôi, nếu không, vợ cậu thật sự sắp thành vợ người khác rồi, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp”.
Ánh mắt Diệp Thanh chợt lóe lên sát ý, rất muốn ra tay giết đối phương ngay lập tức, nhưng lại không thể làm được gì.
Giết Đỗ Ngọc Sơn, có thể anh sẽ thật sự không tìm được Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, còn về thân thế của mình, cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được chân tướng,
“Được, tôi đồng ý!”
Cuối cùng Dương Thanh cũng hạ quyết tâm, giết Đỗ Ngọc Sơn thì dễ, nhưng muốn tìm kiếm tin tức Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu cùng với bí mật thân thế mình thì mới khó.
Nói rồi, anh lấy một viên Tụ Linh Đan ném qua, cắn răng nói: “Nếu ông dám lừa tôi, tôi cam đoan sẽ khiến ông sống không bằng chết! Chân trời góc biển tôi cũng phải giết ông!”
Một luồng sát khí bao phủ cả người Đỗ Ngọc Sơn.
Đỗ Ngọc Sơn bất giác thấy rét lạnh, không dám dây dưa, một ngụm nuốt xuống Tụ Linh Đan.
Quả nhiên, sau khi nuốt Tụ Linh Đan, hơi thở khắp thân thể Đỗ Ngọc Sơn phục hồi nhanh chóng với tốc độ thấy rõ, chỉ trong mười mấy giây, Đỗ Ngọc Sơn đã khôi phục được năm phần thực lực.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh đều nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn, một khi Đỗ Ngọc Sơn dám có bất kỳ hành động gì, anh chắc chắn sẽ một chiêu giết chết,
Tuy anh cũng tốn rất nhiều sức lực, nhưng miểu sát Đỗ Ngọc SƠn thì vẫn rất dễ dàng.
Chỉ là, Đỗ Ngọc Sơn vốn không biết rõ chuyện này.
Dương Thanh lạnh giọng hỏi: “Bây giờ nói được rồi chứ?”
Đỗ Ngọc Sơn nhìn Dương Thành chằm chằm nói: “Lúc trước vì muốn đối phó với cậu, tôi muốn dùng vợ con cậu để đe dọa, cho nên đi tìm vợ cậu…”
Dương Thanh lập tức cắt lời, lạnh lùng nói: “Đừng nói lời dông dài, nói cho tôi, hiện tại bọn họ đang ở đâu?”
Đỗ Ngọc Sơn nói: “Trung Giới giới Cổ Võ, Hoan Hợp Tông!”
“Rầm!”
Cơn giận kinh khủng bộc phát khắp người Dương Thanh.
Thời gian này, anh cũng có tìm hiểu cả thế lực của giới Cổ Võ, Hợp Hoan Tông, đương nhiên anh cũng biết rõ.
Trung Giới giới Cổ Võ, Hợp Hoan Tông là một tông môn bị vô số người khinh bỉ, các võ giả trong tông môn này thông qua chuyện phòng the nam nữ để nâng cao thực lực.
Đàn ông trong Hợp Hoan Tông, thải âm bổ dương, mà phụ nữ trong Hợp Hoan Tông thì là thải dương bổ âm.
Dù là ở Cổ Võ, Tần Thanh Tâm cũng là mỹ nữ nghiêng thành nghiêng nước, bị người của Hợp Hoan Tông đưa đi, nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Đỗ Ngọc Sơn đầy vẻ kinh sợ, dưới cơn thịnh nộ của Dương Thanh, khí thế khắp người lại mạnh mẽ đến vậy.
Dù lão ta đã dùng Tụ Linh Đan, cũng khôi phục được năm phần thực lực, nhưng lão ta vẫn có cảm giác, một khi Dương Thanh muốn giết mình thì lão ta vẫn không thể trốn thoát.
Dương Thanh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói tiếp!”
Đỗ Ngọc Sơn không dám che giấu, tiếp tục nói: “Người vừa ý vợ cậu là thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông, Thân Vạn Dương! Ba ngày sau, anh ta sẽ cưới vợ của cậu vào Hợp Hoan Tông”.
“Anh ta đang tự tìm chết!”
Dương Thanh tức giận rống lên, cơn giận trong lòng đã đến cực hạn.
Đỗ Ngọc Sơn sợ hãi nhìn Dương Thanh, sợ Dương Thanh trong cơn tức giận sẽ ra tay với lão ta.
Cũng mau Dương Thanh vẫn chưa ra tay mà lại đè nén cơn giận trong lòng, lạnh giọng nói: “Ông còn biết gì nữa? Nói hết ra đi!”
Đỗ Ngọc Sơn lắc đầu: “Chuyện liên quan đến vợ cậu, tôi chỉ biết như vậy thôi”.
Dương Thanh lạnh lẽo hỏi: “Thân thế của tôi thì sao?”
Đỗ Ngọc Sơn lập tức im lặng, nhìn Dương Thanh khí thế sôi sục, lão ta vẫn không thể cam đoan bản thân có thể trốn thoát được không.
Một khi bản thân nói ra thân thế của Dương Thanh, Dương Thanh thực sự sẽ tha cho lão ta chứ?
Nghĩ đến đây, lão ta cắn răng nói: “Dương Thanh, đối với cậu mà nói, hiện tại chuyện quan trọng nhất là đi cứu vợ cậu, còn về thân thế, đợi cậu sống sót từ Hợp Hoan Tông quay về, tôi lại nói cho cậu”.
Ánh mắt Dương Thanh đầy sát ý, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn nói: “Ông đang tự tìm cái chết đấy!”