“Hử?”
Nhị trưởng lão cảm giác được khí tức trên thân Dương Thanh không ngừng tăng lên, đôi mày ông ta nhíu chặt.
Dương Thanh có thể sống sót sau một chiêu của ông ta đã làm ông ta ngạc nhiên lắm rồi, không ngờ anh vẫn còn có cách chữa lành thương thế nhanh như vậy.
Trong mắt nhị trưởng lão lóe lên tia sáng, thầm suy tình trong lòng: Nếu mình có được phương pháp hồi phục nhanh của Dương Thanh, với thực lực cảnh giới Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, chẳng phải ông ta sẽ thành kẻ vô địch trong cảnh giới dưới thất phẩm sao?
“Nhị trưởng lão, cậu Dương là người do sư phụ tôi mời tới, trưởng lão có thể nào nể mặt sư phụ tôi mà tha cho cậu ấy một lần không?”
Lưu Khánh đột nhiên lên tiếng cầu xin.
Dương Thanh càng thể hiện thực lực mạnh mẽ thì hắn ta lại càng muốn xây dựng quan hệ tốt với anh, kết bạn với người như thế, với hắn ta, chỉ có lợi mà chẳng lỗ lã gì.
Mạc Thanh Tu lạnh lùng nhìn nhị trưởng lão, lạnh giọng nói: “Nhị trưởng lão, dù sao cậu Dương cũng là khách, nếu hành động khiếm nhã hôm nay của ông bị truyền ra ngoài thì chẳng phải Thiên Hải Tông chúng ta sẽ mất mặt sao? Đây là không phải cách tiếp đãi khách quý của chúng ta!”
“Mạc Thanh Tu, cậu nghĩ mình là ai? Sư phụ tôi làm gì thì nào đến lượt cậu đánh giá hay phán xét?”
Hà Đông Thành ngứa mắt Mạc Thanh Tu từ lâu rồi nên nghe thế là lập tức phẫn nộ quát.
Ánh mắt Mạc Thanh Tu lạnh tanh, liếc xéo Hà Đông Thành nói: “Tốt nhất là anh nên tập trung tu luyện cho nhanh đi, bằng không, ở trận thi đấu trong tông môn lần sau, không khéo là mất mạng đấy!”
“Đương nhiên, dù không mất mạng thì chắc chắn không tránh được kết cục trọng thương. Nếu căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng, e rằng ngũ sư huynh dưới trướng nhị trưởng lão là anh không thể trấn áp được đám sư đệ đâu”.
Nét mặt Hà Đông Thành cứng đờ, trước đó Mạc Thanh Tu cũng đã nói, nếu Hà Đông Thành hắn ta còn dám lảm nhảm thì anh ta sẽ khiêu chiến hắn ta trong lần thi đấu tông môn đợt sau.
Giờ thêm lời hiện tại, hiển nhiên Mạc Thanh Tu đang muốn cho Hà Đông Thành biết là lần thi đấu sau trong tông môn, Mạc Thanh Tu chắc chắn sẽ khiêu chiến hắn ta.
Vốn dĩ vừa rồi một đám đệ tử còn định hùa theo Hà Đông Thành để mắng Mạc Thanh Tu nhưng giờ lại chẳng dám thở mạnh, sợ Mạc Thanh Tu nhắm vào mình.
Với thực lực của họ, dù Mạc Thanh Tu không khiêu chiến nhưng dưới Mạc Thanh Tu còn có một em gái sở hữu thiên phú võ đạo xuất sắc nữa.
Nếu Mạc Thanh Trúc khiêu chiến họ, kết quả khỏi nói cũng biết, kết cục sẽ rất thảm thiết.
Nhị trưởng lão thấy Mạc Thanh Tu dám cãi lại mình trước đám đông thì nhíu mày, hằm hằm nhìn anh ta nói: “Mạc Thanh Tu, cậu còn chưa tiến vào hội trưởng lão của Thiên Hải Tông mà đã ngạo mạn như thế, sau này gia nhập rồi, cậu sẽ không coi chúng tôi ra gì luôn à?”
Trong lời của ông ta mang theo sự uy nghiêm.
Mạc Thanh Tu không hề nao núng: “Tôi chưa từng có ý định tham gia hội trưởng lão, vậy nên nhị trưởng lão không cần lo lắng đâu”.
Thân là đệ tử của tông chủ, trong tương lai, Mạc Thanh Tu có cơ hội gia nhập hội trưởng lão. Mà Mạc Thanh Tu còn trẻ như vậy, thực lực đã cao như thế, việc anh ta gia nhập hội trưởng lão không phải là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng anh ta lại nói rõ trước mặt mọi người là mình không có hứng thú với việc tham gia hội trưởng lão.
Một đám đệ tử Thiên Hải Tông đều kinh ngạc ra mặt, phải biết rằng, Thiên Hải Tông là một trong những tông môn đứng đầu ở Trung Giới giới Cổ Võ, địa vị của các trưởng lão là rất cao. Trở thành trưởng lão của Thiên Hải Tông tương đương trở thành một trong những quyền quý đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ.
Giương mắt tìm khắp Trung Giới giới Cổ Võ, có mấy ai không muốn làm trưởng lão của Thiên Hải Tông đâu chứ?
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người ta phải có cơ hội này đã.
Với thiên phú võ đạo của Mạc Thanh Tu, trong tương lai, anh ta nhất định cũng có tư cách tiến vào hội trưởng lão nhưng anh ta lại tỏ ý không muốn tham gia trước mặt mọi người.
Từ đó cũng đoán được câu nói này sẽ làm bao nhiêu người khiếp sợ.
Ánh mắt nhị trưởng lão càng thêm lạnh lẽo, Mạc Thanh Tu đang nói rõ là muốn đối đầu với ông ta.
Dù ông ta rất bất mãn nhưng cũng chỉ dám lạnh lùng liếc Mạc Thanh Tu một cái rồi quay sang nhìn Dương Thanh.
Hiện tại Dương Thanh đang ngồi khoanh chân chữa lành thương thế.
“Hả?”
Nhị trưởng lão kinh ngạc phát hiện vết thương của Dương Thanh đã khỏi, không chỉ thế, dường như Dương Thanh đang tiến vào trạng thái ngộ đạo.
“Trong tình cảnh này mà vẫn có thể tập trung tu luyện sao?”
Nhị trưởng lão khiếp sợ trong lòng.
Nhìn thêm chút nữa, sự hoảng hốt trong mắt ông ta càng nhiều.
Nhất thời, nhị trưởng lão có chút hối hận vì đã đắc tội Dương Thanh.
Thiên tài võ đạo thế tục này đúng là có điểm hơn người, nhìn khắp Trung Giới giới Cổ Võ, e rằng không ai sánh bằng.
Khí thế của Dương Thanh không ngừng trở nên mạnh mẽ, có xu thế sắp đột phá.
Trong mắt nhị trưởng lão lóe lên tia sát ý chói mắt, nếu đã đắc tội thì cũng chỉ còn cách giết đối phương, đó là biện pháp tốt nhất.
Cảm nhận được sát khí từ trên người nhị trưởng lão, Mạc Thanh Tu tỏ ra căng thẳng, vội chắn trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nhìn nhị trưởng lão: “Sao? Nhị trưởng lão đã nhìn ra thiên phú võ đạo của cậu Dương bất phàm nên muốn giết người ta à?”
“Hỗn láo!”
Nhị trưởng lão thét lên.
Dù Mạc Thanh Tu nhìn thấu ý định của ông ta nhưng cũng không nên nói ra ngoài, làm thế khác nào không nể mặt nhị trưởng lão Thiên Hải Tông là ông ta.
Mạc Thanh Tu cười lạnh: “Muốn giết Dương Thanh, được thôi! Nhưng nhị trưởng lão ông phải diệt tôi trước!”
“Keng!”
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Mạc Thanh Tu.
Đám đệ tử Thiên Hải Tông ngỡ ngàng, ngạc nhiên tới chết trân tại chỗ.
Mạc Thanh Tu lại dám rút kiếm chĩa vào nhị trưởng lão chỉ vì một kẻ mới quen?
Trong mắt Mạc Thanh Trúc xuất hiện sự lo lắng.
Tuy Mạc Thanh Tu mạnh mẽ, là người được tông chủ coi trọng nhưng anh ta cũng không có tư cách khiêu khích nhị trưởng lão.
Anh trai làm như vậy, dù nhị trưởng lão giết anh ấy thật thì không ai nói được gì.
Nhị trưởng lão tức tới toàn thân run rẩy, ông ta không ngờ Mạc Thanh Tu lại dám làm như thế.
Dương Thanh lúc này đang tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, đắm mình trong trạng thái ngộ đạo, khí thế không ngừng nâng lên.
Đệ tử bình thường không nhận ra nhưng nhị trưởng lão và Mạc Thanh Tu lại biết Dương Thanh đang tiến vào thời điểm tu luyện quan trọng nhất.
Trạng thái ngộ đạo là trạng thái tu luyện tốt nhất chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đối với tất cả võ giả.
Một khi đã ngộ đạo thì sẽ mang tới lợi ích cho võ giả.
Dương Thanh đã có thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ, nếu có thu hoạch trong khi tu luyện, vậy chẳng phải anh sẽ có thực lực sánh bằng võ giả Thiên Cảnh lục phẩm sơ kỳ sao?
Lúc này, trong lòng Mạc Thanh Tu cũng đã nghĩ tới điều này.
Sát ý trong lòng nhị trưởng lão càng nhiều, người này mà không chết thì sau này sẽ trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất của ông ta.
Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm thấy sợ hãi một thanh niên chưa đầy ba mươi.
“Mạc Thanh Tu, cậu dám cản tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Ánh mắt nhị trưởng lão đã lạnh như băng giá, ông ta tiến lên, quát lớn Mạc Thanh Tu.
Mạc Thanh Tu chỉ cảm thấy một luồng uy áp to lớn ập về phía mình, mặt mày căng thẳng.
Ngay cả Dương Thanh, anh ta còn không đánh lại thì nói gì tới nhị trưởng lão có thể đánh trọng thương Dương Thanh bằng một chiêu.
Dù vậy, Mạc Thanh Tu vẫn không chùn chân, anh ta đứng chặn trước mặt Dương Thanh. Mắt nhìn chằm chằm nhị trưởng lão đang lao tới.
Chương 2323: Kim long bay đầy trời
Mạc Thanh Tu không định tránh ra, trong tay anh ta cầm trường kiếm, mắt nhìn chằm chằm nhìn nhị trưởng lão đang tới gần.
Đám đệ tử Thiên Hải Tông không dám thở mạnh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mạc Thanh Tu.
Trái lại, là người trong cuộc, Dương Thanh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, anh vẫn đang ngộ đạo.
“Mạc Thanh Tu, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, một là cút khỏi tầm mắt tôi, hai là tôi ra tay. Nếu cậu bị thương, tông chủ có hỏi thì đó cũng là lỗi của cậu”.
Nhị trưởng lão lên tiếng lần nữa.
Tuy ông ta chướng mắt Mạc Thanh Tu nhưng địa vị Mạc Thanh Tu trong lòng tông chủ rất cao, ông ta biết điều này. Nếu tổn thương Mạc Thanh Tu thì tông chủ sẽ không vui.
Nhưng chỉ cần ông ta không giết Mạc Thanh Tu hoặc chỉ phế bỏ đối phương, tông chủ cũng chẳng làm gì được ông ta cả.
Mạc Thanh Tu lạnh lùng nói: “Nhị trưởng lão, ông không nên quá đáng, cậu Dương là khách quý do tam trưởng lão mời tới, cũng là bạn của tôi, tôi sẽ không trơ mắt nhìn bạn bè của mình bị đối xử bất công ở ngay trong Thiên Hải Tông này”.
“Hừ!”
Nhị trưởng lão hừ lạnh: “Ngoan cố mất khôn, tôi muốn xem thử, chỉ dựa vào cậu thì sao bảo vệ được hắn?”
Tiếng nói vừa dứt, nhị trưởng lão đã tới trước mặt Mạc Thanh Tu.
Mạc Thanh Tu toát mồ hôi lạnh, còn chưa kịp phản kháng, nhị trưởng lão đã đánh một chưởng về phía ngực anh ta.
“Bùm!”
Mạc Thanh Tu phun máu, người bay ra xa hơn mười mét.
“Anh trai!”
Mạc Thanh Trúc biến sắc, vội lao tới.
Mạc Thanh Tu giãy giụa bò dậy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không sao!”
Anh ta muốn tiếp tục tiến lên nhưng đã muộn, không có Mạc Thanh Tu che chở, nhị trưởng lão đã đứng trước mặt Dương Thanh, trong mắt là sát ý lạnh như băng.
“Nhóc con, nếu cậu bằng lòng về dưới trướng của tôi, tôi có thể bồi dưỡng cậu như người thừa kế, với thực lực Thiên Cảnh lục phẩm, cậu có thể kế thừa chức trưởng lão của tôi!”
Ngay lúc mọi người cho rằng nhị trưởng lão sẽ ra tay với Dương Thanh thì ông ta lại nói ra mấy lời như vậy.
“Cái gì?”
“Nhị trưởng lão muốn truyền chức trưởng lão cho thằng ranh tới từ giới thế tục?”
“Không phải nhị trưởng lão ra tay là để giết thằng nhóc này à? Sao giờ phải làm thế?”
Các đệ tử của Thiên Hải Tông nhất thời không chấp nhận nổi.
Hà Đông Thành lảo đảo, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Hắn ta chỉ là ngũ sư huynh của bên nhị trưởng lão, hoàn toàn không thể kế thừa vị trí trưởng lão. Hắn ta biết rất rõ là dù có thay đổi người, bên trên vẫn còn bốn vị sư huynh, hắn ta hoàn toàn không có chút hi vọng nào.
Nhưng hiện tại, nhị trưởng lão lại công khai thông báo trước mặt mọi người là chỉ cần Dương Thanh bằng lòng, chờ tu luyện tới Thiên Cảnh lục phẩm thì sẽ cho Dương Thanh kế thừa vị trí trưởng lão.
Với Hà Đông Thành, việc này chẳng khác nào có con ruồi bay vào trong miệng, khiến hắn ta chán ghét vô cùng.
Một võ giả ti tiện tới từ thế tục thì có tư cách gì kế thừa chức trưởng lão của Thiên Hải Tông?
Lưu Khánh cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng rồi hắn ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, hôm nay Dương Thanh đồng ý về dưới trướng nhị trưởng lão thì anh mới có cơ hội sống.
Sắc mặt Mạc Thanh Tu càng thêm nghiêm trọng, hoàn toàn không hề cảm thấy vui thay cho Dương Thanh, ngược lại, anh ta lo lắng vô cùng.
Anh ta biết nhị trưởng lão đang có mục đích gì, biểu hiện trước đó của Dương Thanh đã vượt ngoài tưởng tượng của mọi người, đặc biệt là anh còn biết cách chữa lành thương thế trong thời gian ngắn, điều này càng khiến mọi người khiếp sợ.
Nhị trưởng lão tất nhiên không phải thật sự muốn Dương Thanh gia nhập vào phe mình mà ông ta chỉ đang ngấp nghé bí mật của anh mà thôi.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là Dương Thanh vẫn đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo, hoàn toàn không định thức tỉnh, như thể anh không nghe thấy lời của nhị trưởng lão vậy.
Nhị trưởng lão nhíu mày, sát ý trong mắt càng nồng, ông ta muốn chiếm lấy bí mật trên người Dương Thanh thông qua việc nhận anh làm đồ đệ.
Nhưng Dương Thanh hoàn toàn không để ý tới ông ta, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.
Nhị trưởng lão lạnh giọng quát: “Ranh con, tôi cho cậu cơ hội cuối, làm đồ đệ dưới trướng tôi hoặc tôi lập tức giết cậu!”
Lần này, vẫn không trả lời, anh vẫn còn trong trạng thái ngộ đạo.
Khí tức trên thân Dương Thanh ngày càng mạnh, như thể sắp đột phá tới nơi.
“Xem ra cậu đã quyết tâm muốn chống lại tôi, thế thì tôi tiễn cậu đi luôn!”
Khí thế trên thân nhị trưởng lão lập tức tăng vọt, sát ý đáng sợ bùng nổ từ người ông ta.
Tuy nhị trưởng lão muốn biết bí mật của Dương Thanh nhưng việc Dương Thanh hoàn toàn không tiếp thu bất cứ cách tiếp cận nào đã hoàn toàn chọc giận ông ta.
“Nhị trưởng lão, ông dám ra tay với cậu Dương thật sao? Ông không sợ chuyện này truyền ra thì sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với Thiên Hải Tông à?”
Mạc Thanh Tu lạnh giọng chất vấn.
Nhị trưởng lão híp mắt, lạnh giọng nói: “Kẻ làm sụp đổ đạo tâm của đệ tử tôi thì đã phạm tội chết rồi, tôi muốn giết thì ai nói gì được?”
Giọng vừa dứt, ông ta đột ngột giơ bàn tay phải lên, khí thế khủng bố tràn ra từ lòng bàn tay phải kia.
“Ranh con, chết đi!”
Nhị trưởng lão hết lớn, sức mạnh đáng sợ ngưng tụ thành một chưởng, đánh xuống Dương Thanh.
“Uỳnh!”
Nhưng đúng lúc này, một tia chớp màu vàng như kim long khổng lồ gào thét giáng từ trên trời xuống.
Giờ phút này, tất cả đệ tử Thiên Hải Tông chỉ cảm thấy linh hồn mình như sắp rời khỏi cơ thể, thiên uy đáng sợ bao trùm như muốn áp gãy lưng tất cả.
Nhị trưởng lão vừa đánh một chưởng vào Dương Thanh bỗng cảm thấy cả người lạnh buốt, vô thức muốn trốn tránh.
Cảm giác bất an mãnh liệt bao phủ toàn thân ông ta.
Nhưng giờ mới muốn trốn thì muộn rồi!
“Đùng uỳnh uỳnh!”
Dưới ánh mắt hãi hùng của mọi người, tia sét như con kim long khổng lồ kia bổ từ trên trời xuống, đâm xuyên qua người nhị trưởng lão.
Người nhị trưởng lão cứng đờ, một luồng sức mạnh hủy diệt đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể ông ta.
Mà một bàn tay vừa bổ một chưởng đã bị đánh cháy đen, hiển nhiên là vừa bị tia sét đánh bị thương.
Lúc này mọi người mới hoảng hốt phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trên không của Thiên Hải Tông đã xuất hiện một biển sét.
Vô số sấm sét như những con rồng đang bơi lội trên hư không.
Thiên uy đáng sợ bùng nổ từ bầu trời, ập thẳng xuống dưới.
“Ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Thế này là trời sập sao?”
“Thứ đang bay lượn trên trời là Kim Long sao?”
Các đệ tử Thiên Hải Tông nào từng thấy cảnh tượng này, họ sợ tới đơ người.
Mạc Thanh Tu ngẩng đầu nhìn hư không, gương mặt lo âu.
Mạc Thanh Trúc bên cạnh cũng kinh ngạc: “Anh, sao em lại cảm nhận được khí tức của thiên kiếp, chẳng lẽ có người muốn độ kiếp?”
Mạc Thanh Tu gật đầu, mắt lại nhìn về phía Dương Thanh đang khoanh chân ngồi tu luyện, trầm giọng nói: “Nếu anh đoán không nhầm thì cậu Dương đã dẫn thiên kiếp tới!”