Diệp Chiến Quốc nhìn vẻ mặt tức giận của Mạnh Thiên Lan, nói với vẻ cay đắng: “Thiên Lan, thật ra chú đã báo cáo tình hình với hội trưởng lão rồi, nhưng hội trưởng lão chỉ nói chúng ta không cần quan tâm đến chuyện này, họ sẽ xử lý”.
Mạnh Thiên Lan càng tức giận hơn, cô ta vỗ mạnh bàn, đứng dậy, giận dữ nói: “Nếu không cho chúng ta quan tâm thì họ xử lý đi! Đã bao lâu rồi?”
Cô ta nói rồi tức giận rời đi, vừa đi vừa nói: “Nếu hội trưởng lão không xử lý, cháu sẽ tự giải quyết”.
Diệp Chiến Quốc có vẻ cay đắng, tuy ông ta là đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, nhưng hồi trước Mạnh Thiên Lan là Chiến Thần thống lĩnh một biên giới, giờ lại là quân đoàn trưởng của quân đoàn cao thủ, chức vụ ngang hàng với ông ta.
Ông ta cứ tưởng Mạnh Thiên Lan chỉ nói thôi, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, những chuyện xảy ra đã khiến ông ta kinh ngạc.
Ba ngày sau đó, Mạnh Thiên Lan dẫn cao thủ Thiên Cảnh của quân đoàn cao thủ đi càn quét các thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ.
Nền tảng của nhà họ Khương ở Trung Châu đã bị nhổ tận gốc.
Không riêng gì nhà họ Khương, nền tảng của những thế gia Cổ Võ khác ở Trung Châu cũng liên tục bị ảnh hưởng.
Chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, Mạnh Thiên Lan đã nổi tiếng khắp thế giới mới.
“Rốt cuộc Mạnh Thiên Lan này là ai thế? Chỉ có thân phận quân đoàn trưởng của quân đoàn cao thủ Trung Châu mà cũng đòi san bằng tất cả thế gia Cổ Võ à?”
“Chẳng qua thế gia Cổ Võ vẫn chưa cử cao thủ thực thụ đến thôi, bằng không, một quân đoàn cao thủ nhỏ nhoi cũng dám ngông cuồng như thế chắc?”
...
Cao thủ của thế gia Cổ Võ đều rất tức giận, nhưng không dám nói ra.
Điều khiến các cao thủ ở tầng đáy thế gia Cổ Võ kinh ngạc chính là, tuy Mạnh Thiên Lan đã dẫn quân đoàn cao thủ đi càn quét căn cứ của thế gia Cổ Võ ở Trung Châu, nhưng cấp cao của thế gia Cổ Võ vẫn không đưa ra cách ứng phó nào hết.
“Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Quân đoàn cao thủ thế tục hống hách như thế, tại sao cấp cao của thế gia Cổ Võ vẫn không nói gì?”
“Bất cứ cao thủ đỉnh cao nào của thế gia Cổ Võ cũng có thể xử lý hết quân đoàn cao thủ cơ mà? Tôi không hiểu nổi cấp cao đang nghĩ gì đấy”.
...
Cao thủ có địa vị thấp trong thế gia Cổ Võ rất thất vọng về việc cấp cao không đưa ra giải pháp gì.
Cùng lúc đó, trên đỉnh một ngọn núi ở Trung Giới giới Cổ Võ.
“Lão tổ, quân đoàn trưởng kia đã tiêu diệt căn cứ của nhà họ Khương ở Trung Châu tại thế tục, hành động của cô ta sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta”.
Khương Cửu Hùng báo cáo từng chuyện xảy ra ở thế tục trong khoảng thời gian này.
Giới chủ hỏi: “Vậy các thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ phản ứng thế nào?”
Khương Cửu Hùng nói: “Họ không có phản ứng gì, như không biết chuyện này, nhưng tôi biết người đứng đầu các thế gia đều đang chờ thái độ của Thủ Hộ Minh”.
“Họ rất tức giận trước chuyện này, nhưng cũng sợ chọc vào Đế Thôn nên đều đang nhẫn nhịn”.
Giới chủ mỉm cười: “Thế cũng tốt, có thể đánh lừa thế gia Cổ Võ, họ sẽ nghĩ Mạnh Thiên Lan được Đế Thôn ủng hộ nên mới dám to gan như thế”.
Nghe thấy giới chủ nói thế, Khương Cửu Hùng lập tức im lặng.
Không nhiều người biết chuyện Đế Thôn đã biến mất, hơn nữa chỉ cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ mới biết được một chút, hơn nữa rất nhiều người chỉ đang đoán mà thôi.
Mặt khác, cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ chỉ muốn mở lối đến Thượng Giới giới Cổ Võ, tiến vào nơi có nồng độ linh khí cao hơn.
Họ không có hứng thú gì với thế giới mới bây giờ, trừ khi đầu óc họ có vấn đề thì mới muốn bước vào thế giới mới.
Trong mắt cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ, thế giới mới là vùng đất khỉ ho cò gáy không có tài nguyên tu luyện, không đáng để họ bước vào.
Khương Cửu Hùng hỏi: “Lão tổ, ý lão tổ là?”
Giới chủ nói: “Án binh bất động!”
“Vâng!”
Khương Cửu Hùng đáp rồi rời đi.
Sau khi lão ta rời đi, giới chủ đứng một mình trên đỉnh núi, chăm chú nhìn về phía hang động tu luyện, nghiêm nghị nói: “Cậu không còn nhiều thời gian nữa, phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên!”
Lúc này Dương Thanh đã tách biệt khỏi những chuyện xảy ra bên ngoài, ngày nào cũng điên cuồng tu luyện.
Có thể nói, trừ Thượng Giới giới Cổ Võ ra, hang động của giới chủ là nơi có nồng độ linh khí cao nhất.
Khi tu luyện ở nơi có linh khí nồng đậm như thế, tốc độ tu luyện của anh tăng cực nhanh, khí thế của anh cũng ngày càng mạnh.
Tuy mới qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng anh có thể cảm nhận được rằng thực lực của anh đã mạnh hơn không ít.
Hôm đó, tuy anh đã dùng Thiên Tử Kiếm để giết Khương Kiếm, nhưng thật ra anh chỉ có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ.
Anh tin rằng nếu bây giờ đánh lại với Khương Kiếm, cho dù không có Thiên Tử Kiếm, anh cũng có thực lực đánh một trận, cho dù không giết được Khương Kiếm thì cũng không thua.
Theo lời giới chủ nói, giờ anh đang có thực lực Trúc Cơ, Trúc Cơ có thể sánh ngang với thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm và Thiên Cảnh Tứ Phẩm.
Chắc thực lực của anh bây giờ có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ, đã rất gần với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Tuy anh đã rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ, nếu anh muốn đối phó với Đỗ Ngọc Sơn thì phải có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Tuy Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong và Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ chỉ chênh nhau một cảnh giới nhỏ, nhưng cảnh giới nhỏ này như lạch trời, cũng là cảnh giới nhỏ có khoảng cách lớn nhất trước Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ.
Đỗ Ngọc Sơn muốn giết anh để thăm dò thái độ của Đế Thôn, vậy anh phải có thực lực chống lại Đỗ Ngọc Sơn thì lão ta mới không thăm dò được thái độ của Đế Thôn nữa.
Tại Thủ Hộ Minh, Hạ Giới giới Cổ Võ.
Đỗ Ngọc Sơn ngồi trên ghế của mình, phía dưới là chủ của các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Minh chủ, nếu chúng ta vẫn không có hành động, hội trưởng lão thế tục sẽ ngày càng vênh váo hơn, ở Trung Châu, chỉ một quân đoàn trưởng có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong mà cũng dám tiêu diệt căn cứ của chúng ta ở Trung Châu”.
“Đúng thế! Sao chúng ta nhịn được chuyện này? Chưa bàn đến việc chúng ta ra tay, cho dù mỗi gia tộc cử ra một cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ thôi thì cũng đủ để càn quét hội trưởng lão của thế tục”.
“Minh chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi! Chúng tôi oan quá!”
...
Chủ của các thế gia Cổ Võ lớn đều có vẻ không cam lòng.
Đỗ Ngọc Sơn nhìn quanh, cuối cùng nhìn về phía Khương Cửu Hùng, nói: “Chủ gia tộc họ Khương, ông nghĩ sao về chuyện này? Dù sao con ông cũng chết dưới tay Dương Thanh”.
Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía Khương Cửu Hùng.
Khương Cửu Hùng thầm lo lắng, cuối cùng chuyện nên tới cũng phải tới rồi ư?
Trong mắt những người này, Khương Kiếm đã chết dưới tay Dương Thanh nhưng nhà họ Khương vẫn thờ ơ, đúng là không bình thường.