Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Ngải Lâm là vợ của Mã Siêu, nếu Phùng Chí Viễn âm hiểm đúng như lời Phùng Chí Ngạo nói thì hẳn ông ta đã sớm chuẩn bị kĩ càng từ trước.
Vậy nên, kẻ đã cướp Ngải Lâm từ tay Tiền Bưu rất có thể là cao thủ do Phùng Chí Viễn phải đi, hơn nữa, thực lực của đối phương nhất định rất mạnh.
Quả nhiên, Tiền Bưu vội vã giải thích: "Cậu Thanh, thực lực của đối phương quá mạnh, hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Ảnh Vệ đồng thời ra tay mà vẫn không phải đối thủ của kẻ này, thậm chí chúng tôi còn chưa đụng được tới người đối phương thì đã bị hạ gục toàn bộ".
Dương Thanh nói: "Được rồi, tôi biết, chuyện còn lại, Ảnh Vệ không cần nhúng tay vào".
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh quay về phía Phùng Chí Ngạo, lúc này Phùng Chí Ngạo cũng vừa đàm thoại xong, thấy sắc mặt Dương Thanh có vẻ nặng nề, lập tức nhíu mày hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra chăng?"
Dương Thanh gật đầu, trầm giọng nói: "Vừa rồi, đám cao thủ mà tôi bố trí đi đón vợ Mã Siêu đến căn cứ an toàn đã bị hạ gục, vợ của Mã Siêu cũng đã bị người khác cướp đi, nếu tôi đoán không sai thì hẳn đó là cao thủ do Phùng Chí Viễn phải tới".
Phùng Chí Ngạo nhíu mày: "Hiện giờ cậu có tính toán gì không?"
Dương Thanh lâm vào trầm mặc, bởi việc Ngải Lâm bị người ta cướp đi đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh.
Thấy anh không nói gì, Phùng Chí Ngạo bảo: "Nếu người đã bị cướp mất, hiện cậu lại không cách nào cứu về, vậy cũng chỉ có thể hợp tác với tôi, cứu Mã Siêu và con cậu ta cùng Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng trước đã, còn về phần vợ của Mã Siêu, đành phải để sau đó chúng ta nghĩ cách khác đi cứu".
Dương Thanh gật đầu, không do dự nữa, tình hình đã trở nên thế này, cứu được ai thì cứu vậy.
Chỉ có điều, anh cũng không dám chắc, mình làm như vậy liệu có mang đến phiền phức gì cho Mã Siêu không.
Theo những gì anh hiểu biết về Mã Siêu, anh ta nhất định không muốn thừa nhận thân phận người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng này, bởi thừa nhận thân phận ấy đồng nghĩa với việc phải buông bỏ mọi thứ bên ngoài, trong đó bao gồm cả người vợ của mình.
Nếu Hoàng tộc họ Phùng đã công bố ngày mai sẽ tổ chức đại lễ kế thừa cho người thừa kế đời thứ ba là Mã Siêu, vậy cũng có nghĩa là Mã Siêu đã đồng ý.
Mã Siêu đã gật đầu, nhất định là bị đe dọa điều gì.
Nếu anh cứ ra tay bừa thì dù có cứu được Mã Siêu cùng với bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng nhưng tính mạng Ngải Lâm lại vẫn còn nằm trong tay Phùng Chí Viễn.
Dương Thanh nhắc nhở lần nữa: "Điều kiện tiên quyết để hai chúng ta hợp tác là, trước buổi sáng tổ chức đại lễ kế thừa, ông phải cứu được bé Tĩnh An cùng Phùng Tiểu Uyển ra, bằng không, mọi chuyện ta đã bàn đều không được tính".
Phùng Chí Ngạo gật đầu, lạnh lùng nói: "Đương nhiên! Cứ vậy đi, tôi còn có việc, đi trước một bước, cậu chờ tin của tôi nhé".
Nhìn theo Phùng Chí Ngạo rời đi, Dương Thanh lại rơi vào trầm tư.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến thế.
Vốn tưởng rằng sau khi thực lực của mình trở nên mạnh mẽ, sẽ không cổ chuyện gì có thể làm khó anh được nữa, nhưng giờ đây, dù thực lực của anh đã rất mạnh, dù gặp phải cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng chưa chắc đã thua, nhưng... Đối đầu với Hoàng tộc họ Phùng một trong hai Hoàng tộc cổ xưa, anh vẫn phải bất lực.
Lần này Ngải Lâm bị cướp đi, Mã Siêu và bé Tĩnh An cùng Phùng Tiểu Uyển đều bị nhốt trong Hoàng tộc họ Phùng, Phùng Chí Ngạo có thể cứu được người ra hay không, anh cũng không dám chắc.
Từng giây từng phút trôi đi, trước sau vẫn chưa có tin gì từ phía Phùng Chí Ngạo.
Điều này có nghĩa là, cho tới giờ, Phùng Chí Ngạo vẫn chưa thể tìm được vị trí của bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển.
Chín giờ tối, tại khách sạn Dương Thanh đang ở, có một vị khách không mời.
Khi Dương Thanh thấy rõ mặt đối phương, sắc mặt anh trầm xuống, bởi anh đã từng xem ảnh chụp của người này trước khi đến đây, đó chính là bố ruột của Mã Siêu, Phùng Chí Viễn.
Ngay khi Dương Thanh nhìn về phía Phùng Chí Viễn, Phùng Chí Viễn cũng đang quan sát Dương Thanh, một lúc sau, ông ta vươn một bàn tay về phía anh, mở lời trước: "Chào cậu, tôi là bố của Mã Siêu, Phùng Chí Viễn!"
Dương Thanh hoàn toàn không rõ đối phương đến đây với ý đồ gì, hơn nữa, anh cũng chưa hoàn toàn tin tưởng mọi điều Phùng Chí Ngạo nói, cho nên rốt cuộc Phùng Chí Viễn là người thế nào, anh cũng không rõ lắm.
Anh vươn tay bắt tay ông ta, lên tiếng chào: "Xin chào chú Viễn!"
Thấy Dương Thanh gọi mình mình vậy, Phùng Chí Viễn thoáng sửng sốt, sau đó nhanh nhẹn buông lỏng tay, cười nói: "Trước thường nghe Mã Siêu nhắc tới cậu, thằng bé còn nói, những năm ở biên giới phía Bắc, cậu hết sức chăm lo cho nó, thậm chí còn đã cứu nó nhiều lần". "Là bố của nó, nay tôi xin được trịnh trọng cảm ơn cậu!"
Dương Thanh lắc đầu cười: "Chú Viễn nói quá lời rồi, Mã Siêu là người anh em cùng vào sinh ra tử với cháu, cứu cậu ấy là điều nên làm, hơn nữa, chú là bố cậu ấy, sao lại để chú nói lời cảm ơn với cháu được?"
Ánh mắt Phùng Chí Viễn lộ vẻ tán thưởng, ông ta gật gù cười bảo: "Thật không ngờ, cậu còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành Chiến Thần trấn thủ biên giới phía Bắc của Chiêu Châu, nếu Hoàng tộc họ Phùng chúng tôi có thể có một thanh niên tài giỏi xuất sắc như cậu thì quả là được mở mày mở mặt".
Tuy không nhìn rõ con người Phùng Chí Viễn nhưng Dương Thanh lại có thể cảm nhận được sự dối trá trên người ông ta, mặc dù ông ta che giấu rất tốt nhưng vẫn bị Dương Thanh nhận ra.
Xem ra, sự thật hẳn gần đúng như lời Phùng Chí Ngạo nói, Phùng Chí Viễn là một tên đê tiện khốn nạn.
Dương Thanh bỗng bảo: "Chú Viễn, lần này cháu tới Hoàng thành Phùng này là để tìm Mã Siêu, không biết chú Viễn có thể để cháu gặp cậu ấy một lần chăng?"
Phùng Chí Viễn gật đầu cười: "Việc này có gì mà không được? Tôi tới tìm cậu vốn là để mời cậu ngày mai tới tham dự đại lễ sắc phong cho Mã Siêu ở Hoàng tộc họ Phùng mà".
Nghe nói thế, Dương Thanh thoảng bối rối, chẳng lẽ
Phùng Chí Viễn thực sự đồng ý để mình đi gặp Mã Siêu?
Dương Thanh thử hỏi: "Hiện giờ cháu có thể gặp cậu ấy một lát được không ạ?"
Phùng Chí Viễn không đáp trực tiếp mà quay sang nói với cấp dưới đứng sau lưng: "Ông liên hệ với Mã Siêu, nói với thằng bé là bạn của nó, Dương Thanh, muốn gặp nó, bảo nó tới đây ngay đi". "Vâng!"
Người ngoài nhìn vào, không biết còn tưởng hai người là bố con cơ đấy.
Song, Dương Thanh cũng hiểu rõ trong lòng, Phùng Chí Viễn không phải người đơn giản như những gì ông ta biểu hiện ra bên ngoài, dưới tình huống này mà dám để mình gặp Mã Siêu, chắc chắn ông ta đã nằm trong tay mọi thứ rồi.
Hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa phòng, một giọng nói vang lên ngoài cửa: "Thưa Nhị hoàng tử, Mã Siêu điện hạ đã tới!"
Cửa phòng vừa mở, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Dương Thanh. "Mã Siêu!"
Gặp lại người anh em sau hơn nửa năm, Dương Thanh kích động, vội vã đứng lên.
Khi thấy Dương Thanh, sắc mặt Mã Siêu cũng lập tức lộ vẻ kích động, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta lộ vẻ phức tạp, cất tiếng hỏi: "Anh Thanh, sao anh lại tới đây?"
Nghe Mã Siêu hỏi thế, sắc mặt Dương Thanh thoáng cứng lại.
Chỉ một giây sau, anh đã hiểu được, Mã Siêu nhìn thấy mình lại vẫn cố giữ bình tĩnh như vậy là bởi cậu ấy đã quyết định, cần phải ở lại Hoàng tộc họ Phùng.
Dương Thanh quay sang nói với Phùng Chí Viễn: "Chú Viễn, cháu có thể nói chuyện riêng với Mã Siêu vài câu không?"
Phùng Chí Viễn mỉm cười, đứng dậy nói: "Vậy tôi về trước, hai anh em đã lậu chưa gặp nhau, đúng là cần không gian riêng để trò chuyện, chỉ cần đừng quên giờ tổ chức đại lễ sắc phong người thừa kế ngày mai là được".
Phùng Chí Viễn nhanh chóng rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Mã Siêu.
Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã hợp tác với Phùng Chi Ngạo rồi, ông ta đã đồng ý cứu bé Tĩnh An và Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng, sau đó chúng ta cùng rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng luôn".
Nào ngờ, Mã Siêu lại lắc đầu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn anh, nói: "Anh Thanh, anh đi đi!"
Dương Thanh cả kinh: "Cậu nói cái gì?"
Mã Siêu nghiêm túc nói: "Anh Thanh, thực lực của Hoàng tộc họ Phùng vượt xa khả năng ứng phó của chúng ta, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu. Nay thân phận của em đã bị công bố ra ngoài, dù em có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì cũng có khác gì?" "Người của Hoàng tộc họ Phùng này vô tình đến thế, chỉ cần em và bé Tĩnh An còn sống trên đời, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng em đâu". "Em không muốn làm liên lụy đến những người bên cạnh, anh Thanh, loại cảm giác này hẳn anh cũng hiểu rất rõ, anh sẽ thông cảm cho em, cũng sẽ ủng hộ em, đúng không?"
Dương Thanh lắc đầu, nghiến răng nói: "Đợi chúng ta cứu được chị Lâm và bé Tĩnh An cùng với Tiểu Uyển ra, chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng này, sau đó tìm một nơi không ai biết, sống cuộc sống của người bình thường". "Nếu vẫn không được, chúng ta sẽ ra nước ngoài, mua một hòn đảo vắng, nhà cậu, nhà tôi, chỉ có hai nhà chúng ta cùng ngụ trên đảo, sống cuộc sống cách xa trần thế"
Mã Siêu đau khổ lắc đầu: "Anh Thanh, mỗi người đều có lựa chọn của mình, chúng ta không thể vì sợ liên lụy đến người bên cạnh mà hạn chế tự do của họ". "Dù thế hệ chúng ta không ai phản đối, nhưng đời con chúng ta thì sao? Chẳng lẽ sau này chúng ta bắt chúng phải ở lại đảo hoang cùng chúng ta vĩnh viễn? Vậy thì thật không công bằng với bọn nhỏ". "Thực lực của Hoàng tộc họ Phùng rất mạnh, có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí còn có cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, chưa biết chừng Hoàng tộc họ Phùng còn có cả người bảo vệ Hoàng tộc. Nếu quả như vậy, người bảo vệ Hoàng tộc họ Phùng còn mạnh đến đâu?"
"Với thực lực hiện tại của chúng ta, chúng ta hoàn toàn không có khả năng đấu lại Hoàng tộc họ Phùng. Nhưng bản thân anh đã có thực lực vượt trội, chỉ cần không có xung đột với các Hoàng tộc cổ xưa hay các gia tộc Cổ Võ thì khắp thế giới này, hẳn không có mấy người làm gì được anh nữa rồi". "Anh và chị dâu trước nay đã phải trải qua nhiều sóng gió, khó khăn lắm mới giải quyết xong hết mọi phiền phức quanh thân, cuộc sống bình yên đã thành tương lai gần trước mắt rồi, đừng lại dính líu đến chuyện của những Hoàng tộc cổ xưa làm gì". "Hơn nữa, em ở lại Hoàng tộc họ Phùng chưa chắc đã là việc xấu, dẫu sao, ngày mai em cũng sẽ trở thành người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng, trừ việc không thể đoàn tụ với Ngải Lâm thì mọi thứ khác đều khá ổn.
Nghe Mã Siêu nói, Dương Thanh có thể cảm nhận được chua xót chất chứa trong lòng anh ta.
Anh biết rõ, đó vốn chẳng phải cuộc sống mà Mã Siêu mong muốn, bọn họ giống nhau ở điểm đều là người không cam tâm bị người khác chi phối, Mã Siêu ở lại Hoàng tộc họ Phùng sẽ luôn bị Hoàng tộc họ Phùng quản thúc.
Điều quan trọng nhất là, anh ta sẽ phải rời xa Ngải Lâm.
Hai người đều trầm mặc, lát sau, Dương Thanh mới lên tiếng: "Vậy cậu có từng nghĩ đến, nếu cậu và bé Tĩnh An đều ở lại Hoàng tộc họ Phùng thì chị Lâm phải làm sao bây giờ?" "Nếu đồng thời mất chồng mất con, chị ấy sẽ phát điên mất, cậu không biết được chị Lâm đã vất vả thế nào mới sinh được bé Tĩnh An". "Đối với một người mẹ, mất đi đứa con còn đang bú sữa là một chuyện vô cùng tàn nhẫn".
Mã Siêu đau đớn nhắm mắt, đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta không thể nhanh chóng hạ quyết tâm thừa nhận thân phận của mình.
Anh ta cũng rất yêu đứa con chưa từng gặp mặt ấy, nhưng anh ta hiểu, so với tình yêu của anh ta dành cho bé, tình yêu của Ngải Lâm với bé vĩ đại hơn nhiều. Mất chồng đã là nỗi tuyệt vọng đủ lớn với Ngải Lâm, nếu lại khiến cô ấy mất đi bé Tĩnh An, chỉ e Ngải Lâm sẽ thật sự phát điên. "Anh Thanh, em không biết nên làm gì bây giờ, em thực sự không biết nữa!"
Mã Siêu bỗng ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, giọng cũng nghẹn ngào.
Thấy người anh em của mình đau khổ đến vậy, lòng Dương Thanh cũng rất khó chịu, anh vỗ vai Mã Siêu, an ủi: "Chúng ta cùng tính toán lại chút, xem có cách nào thích hợp hay không".
Mã Siêu vội ngẩng lên nhìn Dương Thanh, ánh mắt tràn ngập mong đợi: "Anh Thanh, anh có cách nào à?"
Dương Thanh cười khổ: "Nếu tôi có biện pháp thì đã nói cho cậu biết rồi". Mã Siêu lại thất vọng cúi xuống, hai người cùng rơi vào trầm mặc.
Lát sau, Dương Thanh mới lên tiếng: "Phùng Chí Ngạo nói cho tôi biết, chuyện năm xưa cậu bị bỏ rơi hoàn toàn không liên quan đến ông ta, ông ta nghi ngờ chuyện này do Phùng Chí Viễn gây ra, cậu có biết không?"
Mã Siêu lập tức cả kinh: "Sao lại thế được?"
Từ sau khi bị Phùng Chí Viễn phái cao thủ mang về Hoàng tộc họ Phùng, Mã Siêu vẫn luôn bị giam trong mật thất, trừ Phùng Chí Viễn, anh ta chưa từng tiếp xúc với bất kì ai.
Đối với Phùng Chí Ngạo, anh ta chỉ được nghe nói qua lời kể của Phùng Chí Viễn, Phùng Chí Ngạo là người thừa kế đời thứ hai của Hoàng tộc họ Phùng, đợi khi Phùng Hoàng thoái vị, Phùng Chí Ngạo sẽ được thừa kế Hoàng vị.
Dương Thanh nói: "Hôm nay tôi mới được gặp Phùng Chí Ngạo, tuy chỉ mới tiếp xúc lần đầu nhưng so với Phùng Chí Viễn, tôi tin tưởng ông ta hơn". "Theo những điều ông ta nói, Phùng Chí Viễn là một người cực kì âm hiểm giả dối, để đạt được mục đích của mình, người này có thể không từ thủ đoạn, thậm chí còn có thể lợi dụng chính con ruột của mình". "Cậu nghĩ lại xem, cậu là con cháu dòng chính đời thứ ba, từ khi sinh ra đã là người thừa kế đời thứ ba, nếu lúc này cậu bị đánh tráo, mọi người sẽ nghi ngờ ai?"
Mã Siêu nói ngay: "Đại hoàng tử Phùng Chí Ngạo!"
Dương Thanh gật đầu: "Chính xác! Dù sao thì cậu vừa chào đời đã thành người thừa kế đời thứ ba, Phùng Chí Viễn lại là bố đẻ của cậu, làm sao có thể vứt bỏ cậu được? Chỉ có Đại hoàng tử Phùng Chí Ngạo mới là người muốn cậu biến mất nhất, bởi vì chỉ khi cậu biến mất, con ông ta mới có cơ hội trở thành người thừa kể".
"Nhưng nếu như người vứt bỏ cậu trước đây chính là Phùng Chí Viễn, ông ta làm thế là để giá họa cho Phùng Chí Ngạo, một khi Phùng Chí Ngạo bị Phùng Hoàng tước đoạt vị trí người thừa kế thì Phùng Chí Viễn sẽ chính là người thừa kế tiếp theo".
"Chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp lại đón cậu về Hoàng tộc họ Phùng, đến khi đó, vị trí người thừa kế Hoàng tộc họ Phùng lại lần nữa rơi vào đời con cháu Phùng Chí Viễn". "Có điều, việc đó đã vượt ngoài dự liệu của ông ta, ông ta đã thất bại, vì không đủ bằng chứng nên Phùng Chí Ngạo cũng chỉ bị tước đoạt vị trí người thừa kế trong một thời gian ngắn, sau đó lại nhanh chóng được khôi phục vị trí".
Nghe Dương Thanh phân tích, mặt Mã Siêu đã dại ra, ngay sau đó, anh ta tức giận nói: "Nếu quả đúng là Phùng Chí Viễn đã bỏ rơi em, em tuyệt đối không bỏ qua cho ông ta đâu".
Dương Thanh tiếp tục: "Nếu chuyện cậu bị đánh tráo chính là một tuồng kịch do một tay Phùng Chí Viễn tự biên tự diễn thì con người này quả thực rất đáng sợ, trong mắt ông ta không có tình thân, chỉ có quyền thế".
"Dù cậu và bé Tĩnh An tiếp tục ở lại Hoàng tộc họ Phùng thì tình thế của hai bố con cậu vẫn rất nguy hiểm, nhất là bé Tĩnh An, thằng bé sẽ trở thành quân cờ để Phùng Chí Viễn khống chế cậu".
"Cho nên, nếu việc đó là thật, cậu tuyệt đối không thể ở lại Hoàng tộc họ Phùng, bởi vì ở trong này, chớ nói bảo vệ bé Tĩnh An, ngay cả bản thân cậu, cậu cũng không có khả năng bảo vệ nổi". "Hơn nữa, tôi đoán rằng, trong đại lễ sắc phong cho cậu ngày mai nhất định sẽ có chuyện không may, tôi không tin ông ta chuẩn bị việc này lâu như vậy, thậm chí cả con ruột cũng có thể vứt bỏ lại chỉ đơn giản là để cậu thuận lợi trở thành người thừa kế đời thứ ba". "Đại lễ sắc phong ngày mai, cậu không thể tham gia!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt Mã Siêu lộ vẻ đau khổ tột cùng, mặc dù trước đây anh ta chưa từng chờ mong gì về bố mẹ mình nhưng nay đã biết được thân thế thật sự, dĩ nhiên anh ta cũng có đôi chút mong đợi.
Có điều, Dương Thanh vừa nói cho anh ta hay, rất có khả năng hồi nhỏ mình bị vứt bỏ chỉ là một màn kịch của bố đẻ mình dựng nên, tất cả chỉ đều lợi dụng anh ta nhằm mưu cầu quyền thế.
"Đại lễ sắc phong người thừa kế ngày mai rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn, không ai có thể đoán được Phùng Chí Viễn sẽ gây ra loại chuyện gì nữa". Dương Thanh nghiêm nghị nói: "Thậm chí tôi còn nghi rằng, trong đại lễ ngày mai, ông ta sẽ lấy ra một vài chứng cứ về việc cậu bị đánh tráo năm ấy để đổ lên người Phùng Chí Ngạo".
"Đại lễ ngày mai, thoạt nghe thì tưởng là đại lễ sắc phong tổ chức vì cậu nhưng trên thực tế, rất có thể chỉ là một cái bẫy của Phùng Chí Viễn nhằm đối phó với Phùng Chí Ngạo".
"Nếu ông ta làm mọi thứ chỉ vì quyền thế, sau khi lấy được thứ mình mong muốn rồi sẽ chịu buông tha cậu, có lẽ tôi còn tình nguyện giúp ông ta một tay. Nhưng tôi biết, loại người coi trọng quyền thế hơn cả tình thân như Phùng Chí Viễn sớm đã bị quyền lực mê hoặc đến mất nhân tính rồi, dù ông ta đã chiếm được mọi thứ mình muốn nhưng sẽ không chịu bỏ qua cho cậu đâu. Bởi vì chỉ cần cậu còn sống thì vẫn sẽ là một mối nguy tiềm ẩn với ông ta".
Dương Thanh thực lòng không muốn nghĩ Phùng Chí Viễn độc ác đến thế, nhưng từ những gì anh biết chỉ có thể đúc rút ra một kết luận, con người Phùng Chí Viễn này, chỉ biết sống vì quyền thế.
Nếu cần, ông ta hoàn toàn có thể vì quyền lực mà vứt bỏ tình thân, huống chi, Mã Siêu chỉ là một đứa con từng bị ông ta vứt bỏ từ hơn hai mươi năm trước, đối với Mã Siêu, ông ta hoàn toàn không có bất cứ tình cảm gì. Sắc mặt Mã Siêu vặn vẹo như thể đang vật lộn giữa tuyệt vọng, anh ta đau khổ khôn cùng, không biết mình nên làm gì bây giờ.
"Anh Thanh, nếu ngày mai em không tham gia đại lễ sắc phong, chỉ sợ Phùng Chí Viễn sẽ không bỏ qua cho bé Tĩnh An nhà em và Tiểu Uyển, trừ khi có thể cứu hai người bọn họ ra khỏi tay ông ta thì em mới có quyền lựa chọn, bằng không, em chỉ có thể làm theo sự sắp đặt của ông ta thôi".
"Phùng Chí Viễn đã giam lỏng em ở Hoàng tộc họ Phùng lâu như vậy, ông ta nhẫn tâm cỡ nào, em biết rõ hơn ai hết, chỉ cần con em và Tiểu Uyển còn ở trong tay ông ta thì em không thể chạy thoát khỏi ông ta đâu".
"Nếu ông ta đã dám cho em đến gặp anh thế này, hiển nhiên ông ta hoàn toàn không sợ em bị anh thuyết phục. Lần này, em chỉ có thể thừa nhận thân phận, sau đó nỗ lực khiến bản thân trở nên mạnh hơn, tranh thủ đến một ngày có đủ năng lực tự mình thoát khỏi Hoàng tộc họ Phùng. Nếu không, bố con em thật sự không có cơ hội nào khác nữa".
Mắt Mã Siêu đã đỏ lên, kích động nói.
Dương Thanh có thể hiểu được nỗi đau khổ của Mã Siêu lúc này. Đúng như cậu ấy nói, trừ khi cứu được bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng trước lúc đại lễ sắc phong bắt đầu, bằng không, hết thảy đều là công cốc.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh bèn bấm số điện thoại của Phùng Chí Ngạo, hỏi: "Có tin tức gì của hai người đó chưa?"
Phùng Chí Ngạo lạnh giọng đáp: "Tên khốn Phùng Chí Viễn này giấu bọn họ quá kĩ, cho tới giờ tôi vẫn chưa tìm được dấu vết gì".
Dương Thanh nói: "Đừng quên, điều kiện tiên quyết để hai ta hợp tác là ông phải cứu được bé Tĩnh An cùng Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng một cách bình an".
Phùng Chí Ngạo không vui: "Chuyện của tôi, tôi làm thế nào, cậu còn chưa có tư cách vung tay chỉ trỏ, trước khi đại lễ sắc phong ngày mai bắt đầu, tôi nhất định sẽ cứu được người ra".
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Không cần bảo đảm với tôi điều gì, tôi chỉ nhìn vào kết quả, trước 0 giờ khuya nay, ông phải cứu được người mà tôi muốn ra, bằng không, hợp tác của chúng ta kết thúc ở đây".
Dứt lời, anh liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, tại một khu nhà tư nhân cao cấp, sắc mặt Phùng Chí Ngạo đã âm trầm cực điểm, ông ta nghiến răng mắng: "Khốn kiếp! Một đứa ranh con từ chốn khác tới đây mà dám chỉ trỏ với tôi".
Tức thì tức nhưng Phùng Chí Ngạo vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, theo những gì ông ta được biết về Dương Thanh, nếu trước 0 giờ khuya nay mà ông ta vẫn không thể cứu được người ra, chỉ sợ Dương Thanh sẽ thực sự cắt đứt hợp tác với ông ta.
Nghĩ tới đây, ông ta bèn chủ động gọi điện thoại cho Dương Thanh, cắn răng nói: "0 giờ khuya nay thì có hơi gấp quá, cho tôi thêm tầm năm tiếng nữa, trước 5 giờ sáng mai, nếu tôi vẫn không thể cứu được người ra, hợp tác giữa chúng ta coi như hủy bỏ".
Dương Thanh đáp không chút do dự: "Được!"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Thanh nhìn Mã Siêu, nói: "Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng Phùng Chí Ngạo đã bảo đảm với tôi, trước 5 giờ sáng mai, ông ta sẽ tìm được bé Tĩnh An và Tiểu Uyển".
Mã Siêu gật đầu, nặng nề nói: "Nếu 5 giờ sáng mai vẫn chưa có tin gì, em chỉ có thể thỏa hiệp với Phùng Chí Viễn, tham dự đại lễ kế thừa kia mà thôi".
Nói đoạn, anh ta đứng lên: "Em phải trở về để tránh cho Phùng Chí Viễn nghi ngờ".
Hai anh em mới gặp mặt một lát lại đã phải chia tay, Dương Thanh cân nhắc một chút, để Mã Siêu trở về. Tuy lòng anh không muốn Mã Siêu quay về đó, cũng không muốn cậu ấy tham dự đại lễ kế thừa ngày mai, nhưng anh hiểu, một khi bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển còn ở trong tay Phùng Chí Viễn, thậm chí lúc này ngay cả Ngải Lâm cũng đang ở trong tay ông ta, thì Mã Siêu không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Phong thái của cô gái này chẳng khác nào một sinh viên mới bước ra khỏi sân trường, thoạt nhìn rất trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Cô ta lên tiếng chào hỏi: "Chào anh Thanh, tôi là Phùng Giai Di, con gái của Phùng Chí Ngạo, bố tôi bảo tôi tới tìm anh".