“Anh Tào có thân phận như thế nào chứ? Còn các người có thân phận như thế nào? Các người có tư cách gì mà không nhận rượu anh Tào tặng?”
Nhân viên phục vụ tức giận nói, như kiểu việc Hạ Hà không nhận rượu của Tào Khánh là chuyện không thể tha thứ được vậy.
“Cô…”
Hạ Hà tức giận đến mức không biết phải nói gì.
“Cô cái gì mà cô? Nếu cô không xinh đẹp thì anh Tào thèm nhìn cô chắc?”
Cô phục vụ vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Bạn trai cô đổ rượu của anh Tào đi là không được. Hôm nay anh ta nhất định phải xin lỗi anh Tào!”
“Xin lỗi?”
Dương Thanh cau mày: “Cô là cái thá gì mà cũng dám léo nhéo trước mặt tôi?”
“Trong vòng mười giây hãy biến khỏi tầm mắt của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Dương Thanh từng thấy loại người coi thường người khác nhưng chưa từng gặp cái thứ chó cậy thế chủ như này.
Rõ ràng cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ quán bar, nhưng vì thân phận của Tào Khánh, cô ta lại dám khua chân múa tay với khách hàng đến đây.
“Sao hả? Không lẽ anh còn định đánh tôi sao? Đánh đi, tôi đứng ở đây, có giỏi thì anh đánh tôi đi!”
Thái độ của nhân viên phục vụ càng thêm hống hách, thậm chí cô ta còn đưa mặt về phía Dương Thanh, giống như không hề lo lắng Dương Thanh sẽ đánh mình.
“Bốp!”
Dương Thanh không chiều theo cái thói của nhân viên phục vụ này được, anh tát vào mặt cô ta.
Hạ Hà cũng sững sờ, cô ta chỉ muốn mời Dương Thanh uống chén trà, nhưng không ngờ lại gây phiền phức cho Dương Thanh.
“Anh, anh dám đánh tôi?”
Cô phục vụ che mặt với vẻ mặt khó tin.
“Cô chìa mặt lại bảo tôi đánh, lẽ nào không phải cô bảo tôi đánh cô sao?”
Dương Thanh cười nói: “Tôi đã từng gặp những người rẻ mạt nhưng chưa gặp ai rẻ rúng như cô, lại thích bị ăn đánh như vậy!”
Nhân viên phục vụ vừa muốn nói vài câu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của Dương Thanh khiến cô ta sợ hãi run lên, lập tức ngậm chặt miệng, nhưng cô ta lại nhìn Dương Thanh với ánh mắt đầy thù hận.
“Nhóc, mày bắt nạt người của tao như vậy, đúng là không hề coi tao ra gì đó!”
Cuối cùng Tào Khánh cũng không thể ngồi yên, hắn cười đi tới.
Hắn cầm chiếc cốc trong tay lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ trong cốc cũng lắc nhẹ theo.
“Anh Tào, tên khốn kiếp này đánh em, anh phải đòi lại sự công bằng cho em!”
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Tào Khánh tới, lập tức dán người vào và nói với vẻ đầy ấm ức.
“Hóa ra con đàn bà rẻ rúng này là người của cậu à?”
Dương Thanh cười tủm tỉm nói: “Không ngờ cậu chủ Tào lại thích thu gom rác rưởi, không chê bẩn à?”
Nhân viên phục vụ nghe vậy thì vẻ mặt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, anh Tào ở đây mà anh còn dám làm nhục tôi, hoàn toàn không coi anh Tào ra gì, rõ là đang muốn chết đây mà!”
Dương Thanh mặc kệ nhân viên phục vụ, anh cầm chén trà lên uống một ngụm trà.
Tào Khánh hơi nheo mắt lại nhìn Dương Thanh chằm chằm, như kiểu muốn nhìn thấu Dương Thanh.
Tuy nhiên, rất nhiều khuôn mặt của các nhân vật lớn hiện lên trong đầu hắn và không có ai giống như Dương Thanh.
“Mày nói không sai, chỉ là rác rưởi mà thôi, còn không đáng để tao quan tâm”.
Tào Khánh nói xong liền đẩy nhân viên phục vụ ra: “Cút đi!”
“Anh Tào!”
Nhân viên phục đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Tào Khánh cũng nói cô ta là đồ rác rưởi.
Tào Khánh liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lúc này mới hoàn hồn, cắn chặt đôi môi đỏ mọng và nhanh chóng xoay người rời đi.
Trước khi đi, cô ta còn trừng mắt nhìn Dương Thanh một cách hung dữ.
“Người đẹp, chúng ta đúng là có duyên. Chúng ta mới gặp nhau ở sân bay một tiếng trước, không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy”.
Tào Khánh đột nhiên nhìn Hạ Hà cười nói: “Không giấu gì người đẹp, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã thích em rồi”.