Quả nhiên, chưa đầy hai mươi phút sau, Kim Chí Bằng đã tìm tới tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch Dương, tôi bán! Mười tỷ cũng được, tôi bán lại công ty vật liệu xây dựng Chấn Long cho cậu!”
Kim Chí Bằng trông thấy Dương Thanh, vội vàng cầu xin.
Ông ta vừa nói vừa thở hồng hộc, rõ ràng là chạy một mạch tới văn phòng của Dương Thanh.
Giờ phút này, nỗi lo trong lòng Lạc Bân mới tan biến, vẻ mặt kích động.
Công ty có giá thị trường ba trăm tỷ lại bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua với giá mười tỷ.
Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh: “Sếp Lạc thương lượng với chủ tịch Kim đi!”
“Vâng!”
Lạc Bân cung kính đáp, trào phúng liếc nhìn Kim Chí Bằng: “Chủ tịch Kim đi nào!”
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh chỉ chăm chú xem bản thiết kế Thành Cửu Châu, không thèm nhìn Kim Chí Bằng.
Tuy Kim Chí Bằng rất uất ức nhưng ông ta đã quá tuyệt vọng. Nếu không được tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long thực sự sẽ phải phá sản.
Quan trọng là ông ta còn phải gánh khoản nợ khổng lồ.
Bây giờ bán đi ít nhất còn giữ lại được mười tỷ, cùng lắm thì làm lại từ đầu.
Chẳng mấy chốc việc thu mua đã hoàn thành, dự án Thành Cửu Châu cũng được khởi công lần nữa.
Trong căn biệt thự cao cấp ở ngoại ô Yến Đô.
Tiết Nguyên Bá đã bị nhốt ở Yến Đô ròng rã ba ngày nhưng vẫn không có cơ hội rời đi.
Mấy gia tộc đi theo Dương Thanh vẫn đang tìm kiếm tung tích của ông ta. Nếu bây giờ ông ta rời đi chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Với sự hiểu biết của ông ta về Dương Thanh, anh rất có thể sẽ giết người diệt khẩu.
“Tam vương tử, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long đã bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua!”
Tiết Nguyên Bá bỗng nhân được tin dữ.
“Cái gì? Đồ con lợn Kim Chí Bằng dám bán công ty cho người khác sao?”
Ông ta lập tức nổi giận đùng đùng.
Mọi chuyện đều do ông ta âm thầm giở trò, cứ tưởng lấy danh nghĩa nhà họ Tiết sẽ uy hiếp được Kim Chí Bằng.
Ông ta đã điều tra được tập đoàn Nhạn Thanh đầu tư rất nhiều vào dự án Thành Cửu Châu. Nếu dự án này bị hủy, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Thậm chí còn có thể ép tập đoàn Nhạn Thanh phá sản trong vòng một tháng.
Ông ta không ngờ cuối cùng vẫn thất bại.
Sau khi cúp máy, một người trung niên mặc áo vải đi tới nói: “Tam vương tử, chúng ta rời khỏi nhà họ Tiết quá lâu rồi. Nếu còn không trở về, chỉ e sẽ bị mọi người đàm tiếu”.
Sắc mặt Tiết Nguyên Bá càng thêm khó coi.
Nhiệm vụ lần này của ông ta là chiếm đoạt ba tỉnh phía Tây, nhưng Dương Thanh nhúng tay khiến ông ta tuột mất tỉnh Giang Bình. Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải tới Yến Đô định giải quyết Dương Thanh để đoạt lại tỉnh Giang Bình.
Tuy Kim Chí Bằng rất uất ức nhưng ông ta đã quá tuyệt vọng. Nếu không được tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long thực sự sẽ phải phá sản.
Quan trọng là ông ta còn phải gánh khoản nợ khổng lồ.
Bây giờ bán đi ít nhất còn giữ lại được mười tỷ, cùng lắm thì làm lại từ đầu.
Chẳng mấy chốc việc thu mua đã hoàn thành, dự án Thành Cửu Châu cũng được khởi công lần nữa.
Trong căn biệt thự cao cấp ở ngoại ô Yến Đô.
Tiết Nguyên Bá đã bị nhốt ở Yến Đô ròng rã ba ngày nhưng vẫn không có cơ hội rời đi.
Mấy gia tộc đi theo Dương Thanh vẫn đang tìm kiếm tung tích của ông ta. Nếu bây giờ ông ta rời đi chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Với sự hiểu biết của ông ta về Dương Thanh, anh rất có thể sẽ giết người diệt khẩu.