Dương Thanh vô cùng bình tĩnh, nhập gia tùy tục, cũng như Mục Hoa đã nói, họ gần như không có hy vọng rời đi.
Nếu đã vậy, có lẽ họ sẽ có hy vọng khi đến Mục phủ.
Dương Thanh chợt nói: “Chẳng biết Mục thành chủ mời tôi đến vì chuyện gì thế?”
Trước đó, khi chặn đường nhóm Dương Thanh, Mục Hoa cũng đã nói là muốn họ tới Mục phủ để tránh sóng gió, sau khi chuyện êm xuôi thì sẽ để họ rời đi.
Nhưng Dương Thanh hiểu rõ, Mục phủ sẽ không bao giờ mạo hiểm giữ họ lại chỉ vì muốn giúp họ.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mục thành chủ mỉm cười, nhìn về phía Dương Thanh: “Nếu cậu Thanh đã đi thẳng vào vấn đề, tôi đành nói luôn vậy”.
Mục thành chủ thoáng ngừng lại rồi nói: “Tôi nghe nói bên cạnh cậu Thanh có một thần y rất lợi hại? Tên Phùng Tiểu Uyển đúng không?”
Dương Thanh lập tức cảnh giác, nhìn thẳng vào Mục thành chủ, mở miệng nói: “Em ấy là em gái tôi!”
Câu nói này đã cho thấy thái độ của anh.
Mục thành chủ cảm nhận được thái độ đối địch của Dương Thanh nhưng cũng không để ý, chỉ mỉm cười: “Cậu Thanh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì, chỉ muốn mời cô ấy chữa trị cho tôi mà thôi”.
“Không giấu gì các cậu, nhiều năm trước, tôi đánh với người ta, không địch nổi đối phương, bị đánh què chân. Bao năm qua, tôi đã tìm bác sĩ nổi tiếng ở khắp nơi, nhưng không ai chữa được chân cho tôi hết”.
“Nghe nói y thuật của em gái cậu hết sức cao siêu, thế nên tôi muốn mời cô ấy chữa trị cho tôi. Nếu cô ấy chữa được chân của tôi, cậu Thanh chính là ân nhân của Mục Giang Sơn này, nếu sau này cậu cần nhờ thì cứ nói, chắc chắn tôi sẽ không từ chối”.
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh đã hiểu ý đồ của đối phương.
Rõ ràng đối phương đã điều tra anh, bằng không sẽ không thể biết bên cạnh anh có Phùng Tiểu Uyển với y thuật hết sức lợi hại.
Lúc này, Mục Hoa đứng sau lưng Mục thành chủ chợt nói: “Chỉ cần cậu Thanh đồng ý, chúng tôi có thể bảo đảm với cậu, cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân tới thì cũng không thể đưa cậu đi”.
Giọng Mục Hoa nghe rất tự tin.
Dương Thanh hơi kinh ngạc, xem ra nhà họ Mục này cũng không đơn giản, bằng không đã không nói thế.
Dương Thanh im lặng một lát rồi nói: “Tôi có thể đồng ý với các người, nhưng các người phải bảo đảm sự an toàn của em gái tôi”.
Bây giờ bên cạnh anh hết sức nguy hiểm, nếu việc chữa trị cho Mục thành chủ làm liên lụy đến Phùng Tiểu Uyển thì đúng là được một mất mười.
Mục thành chủ mỉm cười: “Cậu Thanh cứ yên tâm, nếu tôi đã nói thế thì đương nhiên cũng có nắm chắc. Cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân đến Mục phủ thì cũng không dám làm bừa đâu!”
Dương Thanh chăm chú nhìn Mục thành chủ rồi nói: “Tôi có thể gọi em gái tôi tới, nhưng cần chờ mấy ngày nữa, không biết có được không?”
Mục thành chủ gật nhẹ đầu: “Được, cho cậu thêm ba ngày nữa nhé?”
Dương Thanh gật đầu: “Được!”
Mục thành chủ mỉm cười, bảo Mục Hoa: “Mục Hoa, mấy ngày tới, làm phiền ông tiếp đón cậu Thanh và bạn cậu ấy, đừng lơ là khách quý”.
Mục Hoa vội gật đầu, mở miệng nói: “Thành chủ cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không lơ là khách quý đâu”.
Mục thành chủ gật đầu: “Ông sắp xếp chỗ ở cho đám người cậu Thanh đi nhé!”
“Vâng!”
Mục Hoa gật đầu, dẫn đám người Dương Thanh rời đi.
Đám người vừa đi, một cao thủ mặc áo choàng đen đã bước ra.
Cao thủ mặc áo choàng đen trầm giọng hỏi: “Thành chủ, ông định đối đầu với thành chủ Hoài Thành vì thanh niên này thật à?”
Mục Thành chủ mỉm cười: “Sao thế? Ông nghĩ Dương Thanh không đáng được tôi đối xử như thế ư?”
Cao thủ mặc áo choàng đen nói: “Phủ Hoài Thành có thực lực rất mạnh, nghe nói ngay cả Dược Vương Cốc cũng đã bị ông ta giải quyết, bây giờ Dược Vương cũng trở thành tù nhân của ông ta, bởi vậy có thể thấy thành chủ Hoài Thành rất khó lường”.
“Vào thời điểm này, chúng ta lại để đám người Dương Thanh tiến vào Mục phủ, một khi thành chủ Hoài Thành biết, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua đâu”.
Mục thành chủ cười lạnh, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão híp mắt: “Nếu thành chủ Hoài Thành dám hống hách ở Mục phủ, tôi sẽ khiến ông ta có đến mà không có về!”
Ông lão nói tiếp: “Điều động đội hộ vệ Ảnh Tử đến Mục phủ cho tôi, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào”.
Nghe thấy thế, cao thủ mặc áo choàng đen giật mình: “Thành chủ, ông định khai chiến với thành chủ Hoài Thành ư?”
Mục thành chủ thản nhiên nói: “Vậy phải xem thành chủ Hoài Thành có ý gì, nếu ông ta muốn đánh, tôi sẽ cho ông ta biết Mục phủ không dễ bị ức hiếp đâu”.
Cao thủ mặc áo choàng đen gật đầu, trong mắt có thêm vẻ nghiêm nghị, ông ta nói: “Tôi vẫn cảm thấy việc che chở Dương Thanh không phải chuyện tốt, bây giờ mấy thế lực hàng đầu trong Thiện Thành chúng ta, nhất là nhà họ Đinh không chịu yên phận chút nào, bằng mặt mà không bằng lòng với Mục phủ chúng ta, một khi chúng ta khai chiến với phủ Hoài Thành, e là những thế lực này sẽ đâm sau lưng đấy”.
Mục thành chủ bỗng nhìn về phía cao thủ mặc áo choàng đen, mở miệng nói: “Ông đã đi theo tôi rất nhiều năm, chắc cũng biết tôi là người thế nào. Ông nghĩ tôi sẽ để chuyện như thế xảy ra ư?”
Cao thủ mặc áo choàng đen vội lắc đầu, cảm nhận được giọng Mục thành chủ có vẻ tức giận, ông ta lập tức sợ hãi quỳ xuống đất: “Thành chủ, tôi sai rồi!”
Mục thành chủ khoát tay, một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức kéo cao thủ mặc áo choàng đen dậy.
Vào giây phút này, trong mắt cao thủ mặc áo choàng đen tràn ngập vẻ kinh ngạc, ông ta kích động nhìn Mục thành chủ: “Thành chủ, thực lực của ông khôi phục rồi ư?”
Ông ta có thể cảm nhận rõ, hồi nãy khi Mục thành chủ khoát tay, có một luồng sức mạnh hết sức ôn hòa đã kéo ông ta dậy, đây là sức mạnh nguyên tố.
Mục thành chủ lắc đầu rồi nói: “Nếu thần y kia có thể chữa khỏi chân cho tôi, thực lực của tôi sẽ tăng mạnh, khi đó, cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân tới đây, nếu tôi muốn ông ta chết thì ông ta sẽ phải chết!”
Nghe thấy thế, cao thủ mặc áo choàng đen mới hiểu tại sao Mục thành chủ lại bảo vệ Dương Thanh, một khi chân của ông lão khỏi, còn ai làm gì được ông lão chứ?
Hình như Mục thành chủ đã nhận ra suy nghĩ của cao thủ mặc áo choàng đen, bèn nói: “Chắc ông đang nghĩ, tôi bảo vệ Dương Thanh để chân được chữa khỏi nhỉ?”
Cao thủ mặc áo choàng đen gật đầu, hỏi: “Chẳng lẽ… thành chủ còn có ý đồ khác ư?”
Mục thành chủ cười ha hả: “Thành chủ Hoài Thành tốn bao công sức để đuổi giết Dương Thanh mà vẫn thất bại, Đinh Xương cũng không thành công trong việc giết Dương Thanh, ông nghĩ đây là may mắn à?”
Cao thủ mặc áo choàng đen vội lắc đầu, hiểu ngay: “Tôi hiểu rồi, thành chủ coi trọng Dương Thanh, chưa đầy ba mươi tuổi mà đã mạnh mẽ đến thế, nhìn khắp Chiêu Châu, thiên phú võ thuật như thế cũng cực kỳ hiếm gặp”.
Mục thành chủ gật nhẹ đầu, nghiêm nghị nói: “Cậu ta không phải người bình thường, chắc chắn sau lưng cậu ta sẽ có người bảo vệ vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua cậu ta chưa đến bước đường cùng nên người đó không xuất hiện thôi”.
“Một khi thành chủ Hoài Thành định giết cậu ta, chắc chắn người bảo vệ cậu ta sẽ xuất hiện!”
Nghe thấy thế, cao thủ mặc áo choàng đen có vẻ kinh hãi, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Đương nhiên ông ta cũng đã nghe nói, các yêu nghiệt ở mấy gia tộc hàng đầu đều có người bảo vệ đi theo, nhằm đảm bảo đối phương sống sót trong quá trình rèn luyện.
Đúng lúc này, Mục Hoa bỗng bước vào phòng, nhìn Mục thành chủ, nói với vẻ nghiêm nghị: “Thành chủ, người của phủ Hoài Thành tới rồi!”
Nghe thấy thế, Mục thành chủ nhíu mày, nhìn Mục Hoa: “Cho họ vào đi!”
“Vâng!”
Mục Hoa quay người rời đi.
Chẳng biết từ lúc nào, cao thủ mặc áo choàng đen cũng đã biến mất, trong phòng chỉ còn mình Mục thành chủ.
Trong mắt ông lão lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão híp mắt: “Xem ra thành chủ Hoài Thành rất muốn giết người này, không ngờ lại tìm tới Mục phủ nhanh như thế”.
Đúng lúc này, Mục Hoa dẫn một người trung niên bước vào phòng.
“Mục thành chủ, vãn bối Hoài Trấn đến thăm hỏi Mục thành chủ!”
Người trung niên nói, tuy lời lẽ rất lễ độ nhưng trong mắt lại có vẻ kiêu ngạo.
Hình như khi ở trước mặt ông ta, ngay cả Mục thành chủ cũng không lọt nổi vào mắt ông ta.
Mục thành chủ thản nhiên nhìn đối phương, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Hoài Trấn nói: “Tôi hy vọng Mục thành chủ có thể giao Dương Thanh ra!”