Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được khí thế hùng mạnh bùng nổ từ trên người Dương Thanh, vẻ mặt Hà Đông Thành kinh ngạc, khí thế này không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.

Chuyện này sao có thể chứ?

Hắn có thực lực Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, ở trong Trung Giới giới Cổ Võ, các thiên phú võ đạo đều cực kỳ xuất sắc, dù không được xem là đỉnh phong nhưng cũng có thể xếp trong một trăm người đứng đầu thế hệ trẻ.

Một tên tép riu đến từ giới thế tục như Dương Thanh, tại sao có thể bộc phát khí thế hùng mạnh như vậy chứ?

Không chỉ có Hà Đông Thành, mà những võ giả đi theo cũng đang ngây ngốc.

“Đây mới là thực lực thật sự của hắn sao?”

“Khí thế mạnh thật, không kém Hà sư huynh chút nào”.

“Hà sư huynh đã ba mươi tám tuổi rồi, nhưng tên này còn chưa đến ba mươi đâu, sao hắn bộc phát ra khí thế mạnh như vậy chứ?”

Vẻ mặt các võ giả Thiên Hải Tông đều vô cùng kinh sợ.

Thiệu Nham nhìn chằm chằm Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên này chỉ là đang cố ra vẻ thôi, chắc chắn hắn đang dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó, nên mới bộc phát được khí thế như vậy”.

Nói xong, hắn rống lên với Hà Đông Thành: “Ngũ sư huynh, hắn chỉ là dùng dược vật để khiến khí thế mạnh lên gấp bội, thực tế đều là giả cả, căn bản không chịu nổi một đòn đâu”.

Hà Đông Thành không quan tâm Thiệu Nham, hắn trực tiếp cảm nhận toàn bộ khí thế bùng nổ từ người Dương Thanh, rất rõ ràng, uy lực này không giống như cắn thuốc tạo ra.

Cũng không phải là giả như Thiệu Nham nói, mà là thật sự mạnh như vậy.

“Tên nhóc, cậu khiến tôi rất bất ngờ, chỉ là, đối mặt với thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn bên ngoài đều là hư vô cả thôi”.

Hà Đông Thành lạnh lùng nói.

Dương Thanh chẳng buồn nói dông dài, lập tức nói: “Muốn ra tay thì cứ ra tay đi, nói nhiều vậy làm gì?”

“Nếu đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho!”

Ánh mắt Hà Đông Thành rét lạnh, luồng khí thế đáng sợ tỏa ra từ trên người hắn.

“Mạnh thật! Khí thế tỏa ra trên người Hà sư huynh sắp tiến đến Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong rồi nhỉ?”

“Với sức chiến đấu mạnh mẽ của Hà sư huynh, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong e rằng cũng có thể thắng được, nói chi tên tép riu đến từ giới thế tục”.

Các võ giả Thiên Hải Tông sau khi cảm nhận được khí thế từ trên người Hà Đông Thành thì vô cùng kinh ngạc.

“Tên nhóc kia, tiếp chiêu đi!”

Hà Đông Thành quát lớn một tiếng, chân di chuyển, chớp mắt đã lao về phía Dương Thanh.

Sắc mặt Lưu Khánh tái nhợt, âm thầm nói: “Hà Đông Thành à Hà Đông Thành, không phải tôi không cứu anh, mà tôi đã nói cho anh biết rồi, thực lực Dương Thanh rất mạnh, là bản thân anh không tin, đừng nói anh chỉ có thực lực Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, dù thật sự là Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong thì cũng không phải đối thủ của Dương Thanh”.

Ở giới thế tục, hắn đã tận mắt chứng kiến, Dương Thanh dùng sức một mình mình, đánh bại linh hồn đại năng viễn cổ chiếm cứ trong thân xác Đỗ Ngọc Sơn, thậm chí sức chiến đấu có thể so với Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ.

Ngay lúc này, Hà Đông Thành đã lao đến, người còn chưa kịp đến thì luồng áp lực đáng sợ đã đến, trực tiếp khóa chặt Dương Thanh.

“Bịch!”

Giây tiếp theo, âm thanh va chạm khủng khiếp vang lên, nắm quyền của Hà Đông Thành và nắm quyền của Dương Thanh đối đầu nhau.

“Ầm ầm ầm!”

Mặt đất dưới chân hai người lập tức nứt vỡ, hai người đứng ở trung tâm, hàng loạt vết nứt lan ra khắp bốn phương tám hướng, kéo dài đến bảy tám mét.

“Mạnh thật!”

Các đệ tử Thiên Hải Tông đều sửng sốt.

Tuy bọn họ đã tránh xa, nhưng vẫn cảm nhận được uy lực kinh khủng, giống như đang nghiền nát thân thể bọn họ.

Hà Đông Thành và Dương Thanh đứng nguyên tại chỗ, không ai lùi bước nào.

“Đây là, ngang nhau?”

Có người kinh ngạc hỏi.

“Sao có thể ngang nhau chứ? Hà sư huynh là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, tên kia vốn chỉ dùng thủ đoạn, chắc chắn là đang cố chống đỡ, bây giờ hắn mà động thì sẽ phun ra máu ngay”.

“Không sai, tên kia chỉ đang ra vẻ làm màu thôi, sao hắn có thể là đối thủ của Hà sư huynh được chứ? Tôi đoán trong vòng một phút, hắn sẽ bay ngược đi rồi ho ra máu thôi."

Các đệ tử Thiên Hải Tông đều lên tiếng, mặc dù như vậy, nhưng bọn họ vẫn không chịu tin Dương Thanh sẽ đánh bại Hà Đông Thành.

Bọn họ không biết là một luồng sức mạnh kinh người kéo từ cánh tay Hà Đông Thành lan khắp ra cơ thể.

Hà Đông Thành chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, sắp không nhịn được mà ho ra máu, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không để bản thân ho ra máu.

Trong lòng hắn thì vô cùng kinh ngạc không tưởng nổi.

“Sao có thể? Tên tép riu đến từ giới thế tục như hắn sao có thể có được sức mạnh kinh người như vậy? Cho dù là thể tu, tuyệt đối cũng không thể!”

“Giới thế tục được công nhận là nơi hoang phế, linh khí ít ỏi, cho dù có tu luyện cả đời cũng không thể có được sức mạnh khủng khiếp như vậy được”.

“Hắn còn trẻ như vậy, chưa đến ba mươi, sao có thể là đối thủ của mình? Dù là thiên kiêu võ đạo đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ cũng không thể có được sức mạnh hùng hậu như vậy trong độ tuổi ba mươi đâu?”

Hà Đông Thành gào thét trong lòng, hắn không thể chấp nhận nổi sự thật bản thân không phải đối thủ của Dương Thanh.

Nắm quyền hai người va chạm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sức mạnh kinh người kia đang tàn phá khắp cơ thể hắn.

“Phụt!”

Cuối cùng hắn không thể kiềm chế mà ho mạnh ra máu, tựa như con diều đứt dây, thân thể bay lên không ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.

“Cái gì?”

Thấy vậy, mọi người đều kinh ngạc!

Các đệ tử Thiên Hải Tông như sét đánh ngang tai, vẻ mặt ai ai cũng không thể tin nổi.

Nhìn Hà Đông Thành ho ra máu, bay trên không cả mười mấy mét, rồi lại nhìn sang Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa từng xê dịch nửa bước, bọn họ muốn điên rồi.

Hà Đông Thành, mà lại thất bại!

Còn bại trong tay một tên tép riu từ giới thế tụ.

Chuyện này sao có thể?

Với thực lực của Hà Đông Thành, ở Trung Giới giới Cổ Võ, trong các võ giả độ tuổi năm mươi, cũng có rất ít đối thủ, nhưng bây giờ, lại bị đánh bại bởi một tên nhãi đến từ giới thế tục.

Đúng, đây là suy nghĩ của bọn họ.

Cho dù Hà Đông Thành đã thua trong tay Dương Thanh, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Dương Thanh là tên tép riu.

Trong các đệ tử Thiên Hải Tông ở đây, chỉ có Lưu Khanh vẫn điềm nhiên như thường, như sớm đã dự đoán được cảnh này.

Ngay cả linh hồn đại năng viễn cổ chiếm giữ thân xác của cao thủ đỉnh cao của Hạ Giới giới Cổ Võ cũng thua trong tay Dương Thanh, huống chi là Hà Đông Thành.

Mà Lưu Khánh cũng càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân, thực lực của Dương Thanh, chắc chắn là Thiên Cảnh ngũ phẩm.

Nếu không, không thể làm được như vậy.

Dương Thanh nhìn Hà Đông Thành ngã ngửa cách mười mấy mét, cười nhạo một tiếng: “Không chịu nổi một đòn!”

“Khốn nạn, mày nói gì?”

Các đệ tử Thiên Hải Tông đều tức giận.

Dương Thanh cười lạnh, ánh mắt quét một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu các anh không phục, thì cứ dùng hết chiêu ra đi, à thôi đi, hay là các anh lên cùng lúc đi!”

“Trong mắt tôi, đánh một người hay đánh một đám, cũng chẳng khác biệt gì!”

“Bởi vì, toàn bộ các người đều là rác rưởi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK