“Họ được xem như bạn của hội trưởng lão chúng ta, vì một số nguyên nhân, họ không thể thỏa sức ra tay được, nhưng nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ dám đối phó với cậu thì đừng trách họ xuống núi”.
Tuy đại trưởng lão không nói rõ, nhưng Dương Thanh đã có thể khẳng định, thực lực của những người kia rất mạnh, có lẽ đã vượt qua Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Dương Thanh cũng thầm đoán, chắc đây là những người trong thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng đã nói với anh.
Mấy trăm năm trước, khi thế tục và giới Cổ Võ tách ra, một số cao thủ hàng đầu đã ở lại thế tục, giờ giới Cổ Võ được chia thành ba khu vực Thượng - Trung - Hạ, còn con cháu của các cao thủ hàng đầu ở thế tục cũng sáng lập một thế giới nhỏ, chắc chắn cao thủ đứng đầu thế giới nhỏ sẽ rất mạnh.
Dương Thanh vốn định hỏi về thế giới nhỏ, nhưng sau khi nghe đại trưởng lão nói thế, anh hiểu cho dù mình hỏi, giờ đại trưởng lão cũng sẽ không nói cho anh.
Chỉ có thể chờ đến sau này rồi tìm hiểu về thế giới nhỏ.
Anh đến hội trưởng lão để giải quyết phiền phức khi những cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ muốn giết mình, giờ hội trưởng lão đã để anh trở thành tứ trưởng lão, thậm chí còn giao Thiên Tử Kiếm cho anh, phiền phức của anh cũng xem như được giải quyết, không nhất thiết phải nhờ tới sự che chở của thế giới nhỏ nữa.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh nói: “Đại trưởng lão, mai tôi sẽ lên đường đi chấp hành nhiệm vụ, xin hãy mau chóng gửi cho tôi tài liệu về các thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ đã xâm phạm thế tục”.
Đại trưởng lão nói: “Chúng tôi vẫn luôn giám sát và điều tra, tất cả tài liệu đã có sẵn, giờ tôi sẽ bảo người đưa tài liệu mới nhất cho cậu”.
Thư ký nhanh chóng mang tài liệu đến.
Dương Thanh đọc qua một lượt, đã có hiểu biết sơ bộ.
Chiêu Châu có năm khu vực là Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu, Bắc Châu và Trung Châu, trong đó Trung Châu phồn hoa nhất, cũng là nơi có võ đạo phát triển nhất.
Yến Đô và năm khu vực này hợp thành nước Chiêu Châu.
Yến Đô là một thành phố lớn độc lập với năm khu vực, cũng là trung tâm về mọi lĩnh vực ở Chiêu Châu.
Tuy các lĩnh vực ở Yến Đô đều rất phồn vinh, nhưng không thế lực nào của Hạ Giới giới Cổ Võ dám xâm phạm Yến Đô.
Trừ Yến Đô ra, trong năm khu vực, Trung Châu có võ đạo phát triển nhất, đã trở thành khu vực bị các thế lực từ Hạ Giới giới Cổ Võ xâm phạm nghiêm trọng nhất lần này.
Trung Châu cũng là nơi gần Yến Đô nhất.
Sau khi đọc qua tài liệu, Dương Thanh nói: “Nếu tình hình ở Trung Châu đã tệ nhất, hơn nữa Trung Châu lại gần Yến Đô nhất, vậy tôi sẽ bắt đầu từ Trung Châu, mai tôi sẽ lên đường đến đó”.
Đại trưởng lão gật đầu: “Nếu cậu đến Trung Châu thì tới trụ sở chính của chiến vực Trung Châu một chuyến, tôi sẽ cử đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu giúp cậu một tay, khi đó, cậu chỉ cần đối phó với phiền phức mà chiến vực Trung Châu không giải quyết được thôi, chứ không cần làm tất cả mọi thứ”.
Sau khi bàn bạc xong, Dương Thanh dẫn Mã Siêu rời khỏi trụ sở chính của hội trưởng lão.
Nhị trưởng lão nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, nói với vẻ cảm khái: “Đại trưởng lão, Dương Thanh có thể gia nhập hội trưởng lão trong tình hình này, đúng là phúc của Chiêu Châu!”
Tam trưởng lão cũng rất đồng ý với nhị trưởng lão: “Nếu Dương Thanh ra tay, chắc chắn sẽ có thể giải quyết đám khốn kiếp từ Hạ Giới giới Cổ Võ”.
Sắc mặt đại trưởng lão lại vô cùng nghiêm nghị, ông ta trầm giọng nói: “Hy vọng các cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ còn biết chừng mực”.
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều có vẻ kinh hãi.
Nhị trưởng lão vội hỏi: “Đại trưởng lão, ông lo những cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ ra tay với Dương Thanh à?”
Đại trưởng lão gật đầu: “Việc thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ hòa làm một lần này có quan hệ rất lớn với Dương Thanh, có thể nói, Dương Thanh đã động đến lợi ích của tất cả cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Trong tình huống này, có lẽ một số cao thủ hàng đầu không có ý tốt sẽ lén lút ra tay, nếu họ công khai ra tay thì không sao, chúng ta cũng có cơ hội đối phó họ, chỉ sợ họ âm thầm làm thế thôi”.
Tam trưởng lão nhíu mày: “Nếu nói thế, chẳng phải chúng ta đang đẩy Dương Thanh vào chỗ chết à? Chúng ta vừa nói với cậu ấy rằng cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ không dám ra tay với cậu ấy đâu”.
Nhị trưởng lão cũng nhìn về phía đại trưởng lão với vẻ hơi bất mãn: “Đúng thế! Nếu Dương Thanh gặp bất trắc, chúng ta còn xứng với sự tin tưởng của cậu ấy à?”
Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Đây là ý của những người kia”.
Nghe thấy thế, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều kinh ngạc.
Nhưng họ nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó.
“Tôi hiểu rồi, nhưng họ làm thế có hơi quá đáng không? Cho dù thế nào, Dương Thanh cũng là...”
Nhị trưởng lão chợt nói rồi lại im lặng.
Rõ ràng có những câu không thể nói bừa, cho dù họ đều hiểu rõ.
Tam trưởng lão cũng gật đầu đồng ý: “Họ muốn thử thách Dương Thanh qua chuyện này, nhưng nguy hiểm mà Dương Thanh phải chịu vẫn quá lớn, một khi xảy ra chuyện, đó sẽ là tổn thất của cả Chiêu Châu”.
Đại trưởng lão nhìn hai người với vẻ cay đắng: “Hai người nghĩ chúng ta có lựa chọn à?”
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, nhị trưởng lão và tam trưởng lão lập tức im lặng, đúng thế, họ vốn không có tư cách thay đổi một số chuyện.
Phía bên kia, sau khi rời khỏi hội trưởng lão, Dương Thanh và Mã Siêu đến tập đoàn Nhạn Thanh.
Trên đường đến tập đoàn Nhạn Thanh, Mã Siêu vừa lái xe vừa nói: “Anh Thanh, em cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nếu những người kia có thể trấn áp cao thủ hàng đầu của Hạ Giới giới Cổ Võ thật thì còn cần anh nhận nhiệm vụ này ư?”
“Tuy đại trưởng lão nói đã có người trấn áp, cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không dám dễ dàng ra tay với anh, nhưng em vẫn cảm thấy nhiệm vụ này rất nguy hiểm”.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Cậu nói không sai, cho dù những người kia rất mạnh, cũng có năng lực đối phó với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng nếu họ đã chọn không ra tay lúc này, chắc chắn cũng vì không thể ra tay”.
“Nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ định âm thầm đối phó tôi, có lẽ những người kia sẽ đứng nhìn”.
Mã Siêu lập tức kinh ngạc: “Anh Thanh, nếu anh biết điều này, tại sao vẫn nhận nhiệm vụ đó chứ?”
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Từ khi chúng ta tiến vào biên giới phía Bắc, chúng ta đã không còn thuộc về chúng ta nữa, mà thuộc về Chiêu Châu! Giờ Chiêu Châu lâm nguy, vô số cao thủ thế tục đang bị sỉ nhục và đàn áp, nếu lúc này tôi vẫn khoanh tay đứng nhìn thì tôi cũng không xứng với vinh dự mà tôi được nhận”.
“Hơn nữa, phần nhiều nguyên nhân khiến kết giới giữa hai khu vực tan vỡ là do tôi! Tôi nhất định phải làm gì đó, bằng không sẽ khó mà yên lòng!”