Nghe thấy thế, Tiết Khải khấp khởi vui mừng gặng hỏi.
Đối phương nói: “Chính xác là cậu Minh! Ngày thường ban ngày Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời có rất ít khách. Sáng hôm đó có người thấy cậu Minh tới đây, vừa hay cậu ấy ưng ý hai cô gái xinh đẹp, còn đưa vào phòng VIP nữa”.
“Quan trọng là hai cô gái kia vô cùng đẹp, người chứng kiến mới nhìn thêm mấy lần”.
“Sáng hôm qua toàn bộ hệ thống camera giám sát của Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời bị tê liệt. Chuyện này quá trùng hợp, nhất định có người động tay động chân”.
Sắc mặt Tiết Khải tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn hai cô gái bị Tiết Minh ép tới Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời biết thằng Minh đang ở đâu”.
“Nếu là người xinh đẹp, chắn hẳn sẽ rất có tiếng ở Giang Hải. Cậu cứ tìm ảnh của top 100 người đẹp Giang Hải tới cho người chứng kiến nhận diện xem hai cô gái bị Tiết Minh đưa tới là ai”.
Đối phương vội vàng đáp: “Vâng thưa cậu Khải. Tôi lập tức đi làm ngay”.
Sau khi cúp máy, Tiết Khải kích động nói: “Bố ơi, cuối cùng cũng có tin tức của em Minh rồi. Con tin chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được nó”.
Tiết Nguyên Bá lại không hề vui vẻ như Tiết Khải, càng thêm lo lắng: “Hy vọng có thể tìm được thằng Minh”.
Trước khi xác nhận Tiết Minh còn sống, bất kỳ tin tức gì với bọn họ đều là tin xấu, chỉ khiến bọn họ lo lắng hơn.
Dương Thanh không hề hay biết Tiết Khải đã tìm được người chứng kiến. Lúc này anh đã về tới dinh thự Vân Phong.
“Bố!”
Thấy anh về, Tiêu Tiêu sung sướng reo lên như chú chim nhỏ, nhào vào lòng anh.
Dương Thanh bế con gái, cưng chiều hỏi: “Nhớ bố rồi hả?”
Tiêu Tiêu gật đầu đáp: “Nhớ ạ!”
Dứt lời, Tiêu Tiêu mếu máo nói: “Nhưng mà bố bận quá, lâu rồi không chơi với con”.
Dương Thanh thấy rất áy náy. Lúc trước anh vẫn luôn ở Yến Đô, mới trở về Giang Hải chưa lâu, không có thời gian ở bên Tiêu Tiêu.
“Mấy ngày nữa bố đưa con đến nhà mới của chúng ta, sẽ quen thêm rất nhiều bạn mới, được không con?”
Dương Thanh cười hỏi.
Tiêu Tiêu buồn rầu đáp: “Nhưng con thích bạn học bây giờ, cũng thích nhà lớn bây giờ, không muốn rời khỏi, phải làm sao ạ?”
Thấy con gái không nỡ rời đi, Dương Thanh hơi đau lòng. Nhưng để người nhà được an toàn, anh chỉ có thể để bọn họ ở bên cạnh mình.
“Ăn cơm nào!”
Đúng lúc này, Tần Y và Tần Thanh Tâm bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp. Tiêu Tiêu lập tức dời sự chú ý.
“Con muốn ăn thịt!”
Tiêu Tiêu thấy món thịt kho tàu Tần Y nấu liền thèm nhỏ dãi, vẻ mặt buồn bã vừa rồi lập tức tan biến.
“Bố ơi, chuyện ở công ty vật liệu xây dựng Long Hà sắp xếp tới đâu rồi ạ?”
Sau bữa ăn, Tần Thanh Tâm và Tần Y dọn rửa, Tiêu Tiêu ngồi dưới thảm chơi đùa, Dương Thanh và Tần Đại Dũng ngồi trên sofa trong phòng khách.
Tần Đại Dũng cười đáp: “Con yên tâm, công ty này vốn chẳng to lắm, bố sắp xếp xong xuôi hết rồi”.
“Tốt quá. Đợi mấy ngày nữa Tâm với Y Y giải quyết xong chuyện ở tập đoàn Nhạn Thanh và tập đoàn Tam Hòa, chúng ta sẽ đi Yến Đô. Ở đó đã chuẩn bị hết rồi”, Dương Thanh nói.
Trên mặt Tần Đại Dũng chợt lộ vẻ do dự.
“Bố có gì muốn nói với con à?”, Dương Thanh hỏi.
Bấy giờ Tần Đại Dũng mới lên tiếng: “Mặc dù bố cũng rất muốn tiếp tục giúp con nhưng bố già rồi. Tập đoàn Nhạn Thanh quá lớn, nơi nơi đều có người tài. Dù bố có đi cũng không giúp được gì cho con”.
“Bố có tính toán gì không?”, Dương Thanh hỏi.
Tần Đại Dũng nhìn Tiêu Tiêu đang chơi đùa bên cạnh, cưng chiều nói: “Bố nghĩ sau này cứ chăm con cho hai đứa, hai đứa cũng có thể yên tâm làm việc”.
“Bố vốn có ước mơ quản lý công ty, con đã giúp bố thực hiện ở công ty vật liệu xây dựng Long Hà. Bây giờ dù bố có chết cũng không hối tiếc”.
Dương Thanh vội vàng nói: “Bố còn trẻ lắm, nói mấy lời này làm gì?”
Tần Đại Dũng chỉ cười không đáp.
“Nếu bố lo gây thêm phiền phức cho công việc của con, con hi vọng bố đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm làm việc ở Nhạn Thanh đi”.
“Nếu bố thực sự cảm thấy thỏa mãn, bây giờ chỉ muốn trông cháu, đương nhiên con sẽ ủng hộ bố về hưu”.
“Con hi vọng bố được làm theo ý mình. Chỉ cần bố vui vẻ, thế nào cũng được”.
Dương Thanh chân thành nói.
Công ty nhỏ bé như vật liệu xây dựng Long Hà chẳng là gì với anh. Lúc trước anh giữ lại chỉ để Tần Đại Dũng rèn luyện mà thôi.
Đúng như lời Tần Đại Dũng vừa nói, tập đoàn Nhạn Thanh có rất nhiều người tài. Ông ấy chưa chắc có thể giúp được bao nhiêu.
Tần Đại Dũng cười đáp: “Bố thực sự muốn về hưu, trông con cho hai đứa”.
“Được. Nếu bố đã quyết định như vậy, con cũng không ép buộc nữa. Con sẽ thuê một người giúp việc tới nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc và giúp bố trông Tiêu Tiêu”, Dương Thanh cười nói.
“Ông chủ nói lần này tới Giang Hải, tôi phải nghe theo sự sắp xếp của Tam vương tử”.
Lạc Tràn nói: “Tam vương tử có việc gì cần làm xin cứ nói”.
Hai mắt Tiết Nguyên Bá lập tức đỏ bừng, trong mắt tràn ngập sát khí: “Ông Lạc, tôi muốn ông giúp tôi thăm dò một người trẻ tuổi. Nếu có thể, tốt nhất là giết luôn!”
- ---------------------------