Dương Thanh ra tay quá đột ngột, Tần Thanh Tâm chưa kịp phản ứng lại.
Đến khi tay của Vương Ba bị bẻ gãy, Lâm Tùng bị tát bay ra ngoài, cô mới lấy lại tinh thần, lập tức hoảng hốt.
Mọi người xung quanh kéo tới vây xem cũng sợ ngây người. Vừa rồi Lâm Tùng đã tự khoe thân phận.
Anh ta là cậu chủ của nhà họ Lâm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Đánh anh ta chính là tự tìm đường chết.
“Chồng ơi, sao anh lại đánh người rồi?”
Tần Thanh hoảng loạn hỏi.
Dù cô biết Dương Thanh là Tướng quân của biên giới phía Bắc, cũng biết anh vốn là người của gia tộc Vũ Văn.
Thế nhưng Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc, nhiều năm trước đó cũng đã bị trục xuất khỏi gia tộc Vũ Văn. Hiện giờ anh chỉ có một thân phận duy nhất, chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.
Thân phận này không thể bằng người của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Dương Thanh đánh bay Lâm Tùng trước mặt mọi người, còn ở ngay trên đất Yến Đô, chẳng phải đang đâm đầu vào chỗ chết sao?
Dương Thanh nắm lấy tay Tần Thanh Tâm, dịu dàng cười nói: “Yên tâm đi, anh làm việc có chừng mực”.
Trông thấy gương mặt nghiêm túc của anh, nỗi sợ hãi trong lòng Tần Thanh Tâm nhanh chóng tan biến.
“Chết tiệt, sao mày dám đánh tao? Tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”
Lâm Tùng bò dậy khỏi mặt đất cách đó mấy mét, dữ tợn nhìn Dương Thanh gầm lên.
Dương Thanh không thèm nhìn anh ta, dứt khoát nắm tay Tần Thanh Tâm rời đi.
“Mày dám ngó lơ tao sao?”
Lâm Tùng ở phía sau khó tin nói. Cậu chủ nhà họ Lâm bị người ta đánh, còn bị ngó lơ, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất của anh ta.
Lúc này, Dương Thanh đã đưa Tần Thanh Tâm về nhà họ Diệp.
“Chồng ơi, anh có chắc là không sao không đấy?”
Ở trên xe, Tần Thanh Tâm vẫn chưa yên lòng.
Dương Thanh bình tĩnh nói với cô: “Có một số việc anh không biết phải nói với em thế nào. Nhưng em chỉ cần biết, đối với anh, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chẳng là cái thá gì”.
Tần Thanh Tâm run lên, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Cô cứ nghĩ mình đã hiểu rõ anh rồi, bây giờ nghe anh nói vậy lại có cảm giác không thể nhìn thấu anh.
“Tiêu Tiêu đâu rồi?”
Dương Thanh bỗng nói sang chuyện khác.
“Lúc em ra ngoài con bé vẫn đang ngủ. Hôm nay bố và Y Y đều nghỉ ở nhà, định đưa con bé đi sở thú chơi”, Tần Thanh Tâm nói.
Dương Thanh nở nụ cười khổ.
Tối qua lúc gọi video với Tiêu Tiêu, anh đã hứa sáng nay sẽ về nhà đưa cô bé đi sở thú.
Nào ngờ Diệp Kế Tông đột nhiên chết vì bạo bệnh, không thể cứu chữa.
“Chỉ e lúc con bé tỉnh dậy sẽ khóc rất lâu”.
Dương Thanh bất lực nói.
Trên đường đi, Dương Thanh cố gắng không nhắc tới chuyện của nhà họ Diệp, chỉ kể cho Tần Thanh Tâm nghe một vài chuyện vui, để cô thả lỏng tâm tình.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tâm tới nhà họ Diệp, lại còn là tham dự tang lễ của ông ngoại ruột. Cô không chỉ đau buồn mà còn rất căng thẳng.
Quả nhiên, trên đường đi nghe Dương Thanh không ngừng nói tới chuyện khác nên lúc tới nhà họ Diệp, cô đã bớt căng thẳng hơn nhiều.
Khắp nơi trong nhà họ Diệp đều là vải trắng xóa, không khí tang tóc bao trùm.
“Chúng ta vào thôi!”
Dương Thanh dẫn Tần Thanh Tâm đi thẳng vào trang viên nhà họ Diệp.
Diệp Mạn vừa nhìn thấy cô đã bật khóc nức nở, không kìm lòng được lao tới ôm chặt cô.
“Tâm à, mẹ xin lỗi con! Xin lỗi con rất nhiều!”
Diệp Mạn khóc rống lên.
Ở trước mặt con gái, người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ này không thể kiểm soát cảm xúc nổi nữa.
Bà ta căm hận Diệp Kế Tông suốt mấy chục năm nay, thế nhưng lão ta cũng là bố ruột của bà ta.
Tuy bác sĩ nói Diệp Kế Tông chết vì bạo bệnh nhưng Diệp Mạn biết rõ, nếu không vì bà ta ép Diệp Kế Tông rút khỏi vị trí chủ gia tộc, bệnh tình của lão ta sẽ không nặng thêm, cuối cùng qua đời.
Bà ta cũng biết, dù được lựa chọn lại, bà ta cũng sẽ không hối hận.
Bởi vì người đàn ông bà ta yêu nhất đời này đã bị Diệp Kế Tông hạ lệnh giết chết.
Kỳ thực, người đau khổ nhất chính là Diệp Mạn.
Chuyện xảy ra trong mấy ngày nay khiến bà ta tỉnh ngộ, hiện giờ chỉ có con gái mới là người quan trọng nhất với bà ta.
Tần Thanh Tâm có thể cảm nhận được sự chân thành từ Diệp Mạn, và nỗi đau trong lòng mình hiện giờ. Cô cũng kích động ôm chặt Diệp Mạn khóc lớn.
Người nhà họ Diệp thấy vậy cũng lặng lẽ rơi nước mắt, không khí tràn đầy đau thương.
“Chủ nhà họ Lâm đời trước, Lâm Báo tới phúng viếng!”
Đúng lúc này, người giúp việc bỗng thông báo có khách tới viếng.
Nghe thấy tên của Lâm Báo, người nhà họ Diệp vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Lâm Báo và Diệp Kế Tông là người cùng thời, chỉ là từ lâu Lâm Báo đã truyền lại vị trí chủ gia tộc, thảnh thơi hưởng thụ thú vui điền viên.
Trông Lâm Báo khoảng chừng tám mươi tuổi. Lão ta chống gậy, được một người trẻ tuổi đỡ vào. Dương Thanh ngạc nhiên phát hiện, người đó chính là Lâm Tùng.
Chính là người nhà họ Lâm có ý đồ động tay động chân với Tần Thanh Tâm ở sân bay quốc tế Yến Đô lúc trước.
Xem ra địa vị của anh ta trong nhà họ Lâm rất cao, nếu không sao có thể được đi theo Lâm Báo tới đây phúng viếng.
Tần Thanh Tâm vừa mới ổn định cảm xúc cũng nhìn thấy Lâm Tùng, sợ hãi vô thức nắm chặt tay Dương Thanh.
Anh nhẹ nhàng vỗ về tay cô, ý bảo cô yên tâm.
Lâm Tùng vẫn chưa nhìn thấy Dương Thanh và Tần Thanh Tâm. Anh ta đang cẩn thận đỡ Lâm Báo đi tới trước quan tài Diệp Kế Tông phúng viếng.
“Lão già này, tôi đã khuyên ông từ bỏ vị trí chủ gia tộc đi, giống như tôi bình thản hưởng thụ niềm vui gia đình. Vậy mà ông lại không chịu”.
“Cứ phải nhất quyết giữ lấy quyền lực, đã vậy còn bị một ả đàn bà ép buộc từ bỏ. Người làm chủ gia tộc cũng không phải người ông kỳ vọng”.
“Chết là hết, cái gì cũng chẳng còn! Ông thấy có lỗ vốn không hả? Cả đời sống vì gia tộc để làm gì?”
Rõ ràng khi còn sống, Diệp Kế Tông có quan hệ rất thân thiết với Lâm Báo, nếu không lão ta cũng sẽ không nói ra những lời này.
Chỉ là Lâm Báo không hề nể mặt người làm chủ nhà họ Diệp đời tiếp theo là Diệp Mạn.
Mặc dù sự thật đúng là như thế, nhưng Diệp Kế Tông vốn cũng đã gần đất xa trời, dù không có chuyện tối qua cũng chẳng sống được bao lâu.
Sắc mặt Diệp Mạn trở nên khó coi, mím chặt môi, tâm trạng cực kỳ sa sút.
Diệp Kế Tông chết, bà ta đau lòng hơn ai hết.
“Hôm nay tôi đến có hai chuyện cần làm, một là phúng viếng ông chủ Diệp”.
Đúng lúc này, Lâm Báo đột nhiên quay người lại, bình tĩnh nhìn đám người nhà họ Diệp một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm Diệp Mạn.
Diệp Mạn chợt có dự cảm xấu, nhíu mày hỏi: “Không biết chú Lâm còn có chuyện gì cần làm?”
“Khi còn sống, ông chủ Diệp từng đặt ra một hôn ước với tôi. Hôm nay tôi đến để hỏi cưới”.
Lâm Báo chậm rãi nói.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, hỏi cưới ngay trong tang lễ của Diệp Kế Tông sao?
“Không biết hôn ước chú Lâm nhắc tới là của ai?”
Dù cũng rất tức giận nhưng Diệp Mạn vẫn lên tiếng hỏi.
“Hôn ước giữa cô và con trai tôi, Lâm Thiên Trạch!”, Lâm Báo bỗng nói.
Nghe vậy, đám người nhà họ Diệp đều chết sững.
Hiện giờ Diệp Mạn là chủ gia tộc họ Diệp, vậy mà Lâm Báo muốn bà ta gả vào nhà họ Lâm.
Rõ ràng, Lâm Báo tới đây chẳng có ý tốt.