Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 330: Bà đợi ai hai mươi phút rồi thế?




Bề ngoài trông Châu Ngọc Thúy có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực bà ta đang cực kỳ thấp thỏm.



Tần Thanh Tâm cảm thấy do dự.



Không phải cô nghi ngờ bà ta mà là có cảm giác không đúng, nhưng cái gì không đúng thì cô không thể nghĩ ra.



Châu Ngọc Thúy thấy Tần Thanh Tâm chần chừ không đáp liền sinh lòng lo lắng, ngoài mặt lại giả vờ đau lòng khổ sở.



Bà ta lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: “Xem ra con vẫn chưa tin tưởng mẹ! Không sao, mẹ hiểu mà, tuy mẹ bị người ta ép buộc làm hại bố con nhưng đây vẫn là sự thật, là mẹ tự làm tự chịu!”



Nước mắt bà ta ào ào chảy ra.



“Không phải đâu. Mẹ là bà ngoại của Tiêu Tiêu, sao con có thể không tin tưởng mẹ được?”



Tần Thanh Tâm vội vàng kéo tay Châu Ngọc Thúy giải thích: “Bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên con vẫn không thể yên lòng, không phải tại mẹ đâu”.



“Tức là con đồng ý cho mẹ đi đón Tiêu Tiêu hả?”



Châu Ngọc Thúy lập tức mừng rỡ, lau nước mắt kích động hỏi.



Tần Thanh Tâm mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi. Hôm nay đành nhờ mẹ đón Tiêu Tiêu nhé”.



“Được rồi, con yên tâm, nhất định mẹ sẽ đưa Tiêu Tiêu trở về an toàn cho con”, Châu Ngọc Thúy nói chắc như đinh đóng cột.



Được sự đồng ý của Tần Thanh Tâm, Châu Ngọc Thúy vội vàng rời đi.



Bà ta chợt cảm thấy kích thích lạ thường.



Vừa bước ra khỏi bệnh viện, bà ta lập tức gọi điện thoại: “Ông Mạnh, bây giờ tôi sẽ tới trường mầm non Lam Thiên đón con gái của Dương Thanh. Ông mau cho người tới đón con bé đi”.



“Tốt!”



Sau khi cúp máy, Mạnh Thiên Kiêu cười phá lên, vẻ mặt dữ tợn nói: “Không ngờ mình có thể báo thù nhanh như vậy! Dương Thanh, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”



Dứt lời, ông ta tự lái xe tới trường mầm non Tiêu Tiêu học.



Tại trường mầm non Lam Thiên ở Giang Hải.



Hiện giờ là lúc tan học, các phụ huynh tới đón con xếp thành hàng dài trước cổng trường.



Phần lớn trong số đó đều là ông bà của các bạn nhỏ. Châu Ngọc Thúy cũng xếp hàng, trái tim kích động đập mạnh liên hồi.



Từ khi Tần Đại Dũng trở thành người thực vật, bà ta vẫn nơm nớp lo sợ chuyện mình làm bị bại lộ.



Rốt cuộc hôm nay bà ta cũng có cơ hội.



Chỉ cần giao Tiêu Tiêu cho Mạnh Thiên Kiêu, chắc chắn Dương Thanh sẽ phải chết, sẽ không còn ai ngăn được bà ta giết Tần Đại Dũng nữa.



“Bà ngoại!”



Chẳng mấy chốc đã đến lượt Châu Ngọc Thúy đón cháu. Tiêu Tiêu trông thấy bà ta liền tươi cười chạy tới ôm chầm lấy: “Bà ngoại, lâu lắm rồi Tiêu Tiêu không được gặp bà. Tiêu Tiêu nhớ bà lắm!”



Đây là lần đầu tiên cô giáo gặp Châu Ngọc Thúy, nhưng thấy Tiêu Tiêu thân thiết với bà ta, cô giáo cũng không nghi ngờ gì cả, lập tức cho bà ta đón Tiêu Tiêu đi.



Mấy ngày nay Tiêu Tiêu đều được người khác chăm sóc đưa đón, còn Châu Ngọc Thúy vẫn túc trực ở bệnh viện, tìm cách diệt khẩu Tần Đại Dũng. Vậy nên lâu lắm rồi hai bà cháu không gặp nhau.



Lúc nhìn thấy bà ngoại, Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ.



Châu Ngọc Thúy nhìn cô bé ôm chặt mình, có chút không đành lòng.



Nhưng cảm giác ấy cũng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc.



Dù sao bà ta cũng không phải bà ngoại ruột của Tiêu Tiêu.



“Bà ngoại cũng rất nhớ Tiêu Tiêu!”



Châu Ngọc Thúy mỉm cười dắt tay cô bé: “Bà ngoại dẫn Tiêu Tiêu đi chơi nhé?”



Nghe thấy được đi chơi, Tiêu Tiêu vui sướng nhảy cẫng lên: “Vâng ạ! Bà ơi, cháu muốn tới khu vui chơi”.



“Không thành vấn đề. Chỉ cần Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, bà sẽ dẫn cháu tới khu vui chơi”, Châu Ngọc Thúy cười híp mắt nói.



Dứt lời, bà ta nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Thiên Kiêu.



“Bà ơi, sao chúng ta vẫn chưa đi?”



Hai người đứng trước cổng trường suốt mười phút, Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi.



Chờ mãi không thấy Mạnh Thiên Kiêu đâu, Châu Ngọc Thúy cực kỳ sốt ruột.



“Giục cái gì? Bà đang đợi xe đây!”



Bà ta bực bội quát lớn.



Tiêu Tiêu vội ngậm chặt miệng, hai mắt ngập nước. Cô bé muốn khóc nhưng lại sợ Châu Ngọc Thúy.



“Tôi chờ hai mươi phút rồi, sao ông vẫn chưa đến?”



Châu Ngọc Thúy gọi điện thoại cho Mạnh Thiên Kiêu, tức giận nói.



“Đợi năm phút nữa!”



Ông ta đáp lại một câu liền cúp máy.



“Bà đợi ai hai mươi phút rồi thế?”



Châu Ngọc Thúy chưa kịp tắt điện thoại, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.



Lông tơ toàn thân bà ta lập tức dựng đứng, sợ hết hồn.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK