Khóe miệng Dương Thanh cong lên hình vòng cung: “Cứ nói là nhà họ Trần muốn bàn chuyện hợp lực với bọn họ”.
“Tôi hiểu rồi. Nhà họ Lê vốn dĩ muốn trở thành gia tộc đứng đầu chỉ dưới tám gia tộc lớn ở Yến Đô. Nếu nói về việc hợp lực, bọn họ nhất định sẽ tới”.
Trần Hưng Hải cười nói: “Nếu như bọn họ không tới, họ cũng sẽ sợ rằng nhà họ Trần sẽ liên thủ với những gia tộc khác, đến lúc đó đối phó với nhà họ Trần sẽ càng khó hơn”.
Sau khi nghe Trần Hưng Hải giải thích, mọi người vừa rồi còn chưa kịp phản ứng đều đột nhiên vỡ lẽ.
Dương Thanh cười gật đầu: “Đúng vậy, nhà họ Lê từ trước đến nay đều dùng những gia tộc khác làm lá chắn, e rằng những gia tộc đó đã bất mãn với nhà họ Lê từ lâu, nhưng vì kiêng dè địa vị của nhà họ Lê nên bọn họ không dám làm gì”.
“Có thể nói, đám gia tộc nhà họ Lê bây giờ chỉ là một đám rời rạc. Người của các gia tộc lớn không phải là những kẻ ngu, e rằng ai nấy đều có toan tính riêng của mình. Một khi con chim đầu đàn là nhà họ Lê bị đánh thì các gia tộc khác đâu dám không nghe theo chứ?”
Sau khi nghe những lời của Dương Thanh, tất cả mọi người đều vui mừng không ngớt.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi! Thời gian buổi tiệc sẽ là tối mai”.
Dương Thanh đứng dậy trước và nói.
“Được!”
Mọi người lần lượt đứng dậy, đích thân chủ của ba gia tộc hàng đầu ở Yến Đô trong tương lai đã tiễn Dương Thanh ra ngoài.
Sau khi Dương Thanh rời đi, người của ba gia tộc đều rất phấn khích.
“Ông chủ Hàn, ông chủ Quan, tôi xin chức mừng hai vị trước nhé, Yến Đô sắp có thêm hai gia tộc lớn nữa rồi”.
Trần Hưng Hải cười lớn nói.
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng rất vui vẻ, họ đều cười nói: “Sau này chúng ta chính là các gia tộc anh em, chúng tôi nhất định không để cậu Thanh thất vọng”.
Sau khi Dương Thanh rời khỏi tiệm ăn nhà họ Trần, anh lái xe về nhà một mình.
“Ồ?”
Xe vừa đi được nửa đường, một chiếc Prado màu đen bất ngờ tăng ga đâm thẳng vào xe của Dương Thanh.
Dương Thanh đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc Prado được đặt làm giống như tia chớp màu đen trong tích tắc lao về phía trước một quãng đường dài.
Nhưng ngay sau khi chiếc xe đó vừa lao lên phía trước thì lại có một chiếc Prado màu đen khác đã lao thẳng vào đầu xe của Dương Thanh.
Dương Thanh cười khẩy, anh chuyển hướng đột ngột rồi nhấn ga tăng tốc, anh trực tiếp tránh được sự va chạm của đối thủ bằng một cú trượt cực đẹp mắt.
Cả hai chiếc xe đều không tông được xe của Dương Thanh, nhưng ngay sau đó, hai chiếc xe đã đuổi theo từ phía sau.
“Nếu như các người đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi đến cùng”.
Dương Thanh cười khẩy, cố ý giảm tốc.
Hai con Prado phía sau, một bên trái và một bên phải phối hợp với nhau lao về phía Dương Thanh với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt họ đã bắt kịp con xe của Dương Thanh.
Nhưng đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên tăng tốc, hai chiếc xe phía sau cũng tăng tốc đuổi theo.
Ngay sau đó, tốc độ của hai con Prado đều đã phát huy đến cực điểm, nhưng con Phaeton của Dương Thanh vẫn còn có thể tăng tốc.
Dương Thanh không có ý tiếp tục tăng tốc, mà giữ nguyên tốc độ như đối thủ.
Đột nhiên, hai chiếc xe dường như đã bàn nhau từ trước, xe bên trái đột nhiên rẽ phải, xe bên phải đột nhiên rẽ trái, họ muốn hai chiếc xe cùng nhau đâm vào xe của Dương Thanh.
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng rất vui vẻ, họ đều cười nói: “Sau này chúng ta chính là các gia tộc anh em, chúng tôi nhất định không để cậu Thanh thất vọng”.
Sau khi Dương Thanh rời khỏi tiệm ăn nhà họ Trần, anh lái xe về nhà một mình.