Hàn Sương nghe thấy Dương Thanh nói vậy, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Ánh mắt của bốn người áo đen kia nhìn Dương Thanh ngập tràn sát khí.
Câu nói vừa rồi của anh quả thực rất ngông cuồng.
“Thằng nhóc, mày dám uy hiếp bọn tao sao?”
Kẻ cầm đầu lạnh lùng hỏi.
Đám người còn lại khinh thường nhìn Dương Thanh, coi anh như người đã chết.
Dương Thanh vừa đi vừa nói: “Thả cô ấy ra, tôi sẽ tha cho các người!”
“Thằng ranh con phách lối!”
Kẻ cầm đầu cười nhạo một tiếng, mặt mày dữ tợn: “Mày muốn cô ta sống, tao lại muốn giết cô ta đấy!”
Dứt lời, gã không chút do dự đạp thẳng vào đầu Hàn Sương,
Cô ta không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy không cam lòng.
Đến khi kề cận cái chết, cô ta mới nhận ra bản thân vẫn còn lưu luyến với thế giới này.
“Bốp!”
Đúng lúc ấy, hòn đá trong tay Dương Thanh bay ra như sao chổi giữa đêm đen, xé gió lao tới kẻ cầm đầu.
“Phốc!
Tiếng va chạm trầm đục vang lên, hòn đá xuyên thủng đầu gối gã.
Cơn đau dữ dội từ đầu gối lan ra toàn thân gã.
Kẻ cầm đầu như bị rút cạn kiệt sức lực, ngã nhào xuống đất.
“Á!”
Ngay sau đó, tiếng gào thét đau đớn của gã vang vọng khắp màn đêm u tối.
Ba tên còn lại bị dọa sợ ngây người.
Bọn họ không dám tin nhìn Dương Thanh. Vừa rồi không ai nhìn thấy anh làm gì, chỉ khi phát hiện hòn đá trong tay anh đã biến mất, bọn họ mới giật mình hiểu ra.
Hàn Sương trừng to mắt nhìn anh.
Cô ta vốn tưởng mình sẽ phải chết, không hề ôm một chút hi vọng nào với việc Dương Thanh xuất hiện.
Đến khi thấy kẻ cầm đầu ngã lăn ra đất, cô ta mới bàng hoàng nhận ra mình đã được cứu.
“Rốt, rốt cuộc mày là ai?”
Kẻ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi. Cơn đau thấu tim khiến mặt gã méo mó biến dạng, giọng nói cũng run rẩy, toàn thân thấm ướt mồ hôi.
Gã cũng là một người đàn ông chân chính, đầu gối bị xuyên thủng một lỗ to nhưng chỉ kêu rên vài tiếng rồi thôi.
Dương Thanh cau mày nghĩ, người bồi dưỡng ra đám sát thủ mạnh như vậy nhất định không đơn giản.
Xem ra Hàn Sương đã rước phải phiền phức rất lớn.
Nhưng cô ta là truyền nhân của anh hùng biên giới phía Bắc, dù đắc tội với ai anh cũng sẽ ra tay cứu giúp.
“Tôi là ai không liên quan đến các người. Nhưng tôi đảm bảo nếu các người không chịu cút sẽ chỉ còn con đường chết!”, Dương Thanh lạnh lùng quát.
“Mày thật ngu ngốc khi động tới người của Hiệp hội Võ thuật!”
Cơn đau ở đầu gối khiến tên cầm đầu phải cắn răng nhả ra từng chữ.
“Hiệp hội Võ thuật?”
Dương Thanh nhíu mày.
Đây không phải lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên này. Sát thủ giết Trần Anh Tuấn ở Châu Thành chính là người của Hiệp hội Võ thuật.
Không ngờ hôm nay anh lại gặp được người của hiệp hội này ở Giang Hải.
“Cô ta là kẻ phản bội Hiệp hội Võ thuật. Chúng tao làm theo lệnh tới giết cô ta!”
Một tên áo đen khác kiêu căng nói: “Biết điều thì xéo đi! Hiệp hội Võ thuật không phải thứ mày đắc tội nổi đâu!”
“Xem ra các người vẫn không hiểu lời tôi nói!”
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi cũng muốn xem thử xương cốt các người cứng tới mức nào!”
“Mày chém gió được lắm!”
Tên kia cười lạnh vung tay: “Chúng ta cùng lên báo thù cho đại ca! Cẩn thận ám khí của hắn!”
Dương Thanh ném đá đánh người lại bị họ coi là ám khí.
Nhưng cũng phải, bây giờ trời rất tối, chỉ có ánh đèn lờ mờ hai bên đường. Bọn họ không thấy Dương Thanh ra tay như thế nào cũng rất bình thường.
Ba cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đồng loạt lao vào Dương Thanh.
Anh chẳng hề e sợ, nhàn nhã cất bước về phía trước.
Hàn Sương lo lắng muốn giúp Dương Thanh nhưng cô ta vốn bị thương nặng, vừa nãy lại bị đánh hội đồng, vết thương lại càng nghiêm trọng, không còn sức chiến đấu.
“Anh mau đi đi!”
Hàn Sương bỗng hét lên.
Tuy cô ta không biết Dương Thanh có quan hệ gì với ông nội nhưng giọng điệu của anh vô cùng kính trọng ông nội.
Nếu vì mình mà khiến Dương Thanh chết, cô ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Nhưng cô ta vừa dứt lời liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hóa đá.
Dương Thanh chỉ hơi nhúc nhích, ba tên cao thủ kia cứ như bị xe tải nặng mấy chục tấn tông phải, bị đá bay ra xa mười mấy mét.
Kèm theo tiếng xương cốt gãy nát.
Sau khi ba người họ rơi xuống đất đều nằm im không động đậy, chẳng biết sống chết ra sao.
Chuyện này xảy ra quá nhanh.
Hàn Sương có ảo giác như đang nằm mơ. Cô ta vốn là người của Hiệp hội Võ thuật, hiểu rất rõ thực lực của bốn người này.
Vậy mà giờ đây bọn họ không chịu nổi một đòn tấn công của Dương Thanh.
Kẻ cầm đầu trợn mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, dường như đã quên mất nỗi đau đớn bị hòn đá xuyên thủng đầu gối.
Dù là trong Hiệp hội Võ thuật, gã cũng chưa từng thấy ai lợi hại như vậy.
Có lẽ chỉ hội trưởng mới có sức chiến đấu mạnh như vậy.
“Tôi đã cho các người đường sống, sao các người không chịu?”
Dương Thanh nhìn kẻ cầm đầu hỏi.
“Tôi, tôi, tôi cút ngay đây!”
Kẻ cầm đầu bị dọa toàn thân run rẩy, nói không nên lời.
Nói xong, gã vội vàng đứng dậy, khập khiễng bước đi.
“Muốn đi sao?”
Dương Thanh nhìn theo bóng lưng gã, cười lạnh một tiếng: “Muộn rồi!”
Ngay sau đó, một hòn đá bắn ra, kẻ cầm đầu ngã xuống.
Gió đêm thổi qua dẫn theo một luồng khí lạnh.
Mặt mũi Hàn Sương trắng bệch. Cô ta không ngờ trên đời có người mạnh như vậy.
Bốn cao thủ của Hiệp hội Võ thuật bỏ mạng trong nháy mắt!
“Bọn họ là người của Hiệp hội Võ thuật. Anh giết họ sẽ rước phải rắc rối lớn!”
Hàn Sương cắn răng nói, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Đúng là sẽ hơi rắc rối, nhưng vậy thì đã sao?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Nếu bọn họ muốn giết tôi, tôi không ngại san bằng Hiệp hội Võ thuật!”
Đoàng!
Đầu Hàn Sương ù lên như bị sét đánh.
San bằng Hiệp hội Võ thuật!
Câu nói này ngông cuồng đến cùng cực.
Nhưng cô ta lại không hề cảm thấy Dương Thanh đang nói khoác.
Một người trẻ tuổi có thể tùy ý thủ tiêu bốn cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đâu phải là người chỉ biết nói khoác?
Dương Thanh không để ý tới Hàn Sương đang kinh hãi, quay về chiếc Phaeton màu đen của mình lấy một thanh đao tiện tay ném ra ngoài.
“Keng!”
Thanh đao lập tức bay tới dưới chân Hàn Sương, bị cắm sâu trong lòng đất!
“Tôi trả Bá Đao lại cho cô!”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu để tôi biết cô làm ô uế danh tiếng của Bá Đao thêm một lần nào nữa, có là cháu gái ông ấy tôi cũng quyết không tha!”
- ---------------------------