“Nếu sau này cần đến Thánh Cung, mong cậu Thanh cứ mở lời”.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Nếu cần, chắc chắn tôi sẽ nói!”
Giờ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ đã bắt đầu tiến vào thế tục, Dương Thanh rất vui vì Thánh Cung vẫn sẵn lòng đứng về phía anh lúc này.
Anh không khỏi nhìn về phía Lệ Trần vẫn đang tìm kiếm linh hồn Bùi Thiên Âm khắp Thánh Cung.
Từ đôi mắt đỏ hoe của Lệ Trần thì có thể đoán được, Lệ Trần không tìm thấy linh hồn Bùi Thiên Âm.
Lục Bán Liên chợt hỏi: “Tông chủ Lệ đang làm gì thế?”
Dương Thanh không trả lời câu hỏi này, mà hỏi: “Tiền bối Lục, tông chủ Bùi tu luyện Luân Hồi Đạo, liệu bà ấy còn cơ hội chuyển kiếp sống lại không?”
Lục Bán Liên thở dài, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đúng là tông chủ tu luyện Luân Hồi Đạo, nhưng chỉ khi tu luyện bình thường thì mới có thể chuyển kiếp sống lại, tông chủ đã dùng Luân Hồi Đạo của mình để chuyển sức sống cho tông chủ Lệ”.
“Một khi thi triển bí pháp này, chẳng những cơ thể tan vỡ mà linh hồn cũng sẽ tan biến, tông chủ... đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời”.
Nói đến đây, Lục Bán Liên rơi nước mắt.
Người của Thánh Cung đều có vẻ bi thương.
Dương Thanh lập tức im lặng, anh nhìn về phía Lệ Trần vẫn đang điên cuồng tìm kiếm linh hồn Bùi Thiên Âm, trong mắt tràn ngập vẻ không đành lòng.
Anh bước tới bên Lệ Trần, chợt nói: “Tiền bối, từ bỏ đi!”
Lệ Trần run rẩy, căm tức nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ ngầu, hét lớn: “Cậu nói gì? Bảo tôi từ bỏ ư? Cậu cũng biết Thiên Âm đã dùng mạng sống của bà ấy để đổi lấy tính mạng thấp hèn của tôi còn gì? Cậu bảo tôi từ bỏ? Cậu nói cho tôi biết, từ bỏ kiểu gì đây?”
Ma uy cuồn cuộn quanh người lão, trông lão như ma đầu thực thụ.
Nếu Dương Thanh không có thực lực mạnh mẽ, có lẽ đã bị thương vì ma uy từ Lệ Trần rồi.
Khí thế ôn hòa lan ra từ người Dương Thanh, lập tức áp đảo ma uy của Lệ Trần.
Đôi mắt đỏ ngầu của Lệ Trần dần bình thường trở lại.
Lệ Trần bỗng cắn răng: “Tôi không tin với thực lực của tôi ngày hôm nay mà vẫn không tìm thấy bà ấy”.
Lão nói rồi quay người rời đi, tìm kiếm linh hồn Bùi Thiên Âm khắp Thánh Cung như người điên.
Dương Thanh biết cái chết của Bùi Thiên Âm đã mang lại cú sốc nặng nề cho Lệ Trần, rốt cuộc Lệ Trần có thể vượt qua chướng ngại trong lòng không thì chỉ có thể dựa vào bản thân lão.
Dương Thanh vốn định nhờ Lệ Trần giúp mình tìm kiếm vật cực lạnh cho Mã Siêu, nhưng giờ xem ra không còn hy vọng nữa.
Lục Bán Liên bước đến bên Dương Thanh, nhìn dáng vẻ như phát điên của Lệ Trần bằng đôi mắt đỏ hoe, thở dài: “Tông chủ Lệ và tông chủ Bùi có tình cảm sâu đậm, nhưng tông chủ Bùi đã hoàn toàn tan biến, sao ông ấy tìm được linh hồn tông chủ Bùi đây?”
Dương Thanh nói: “Hai người đã từng yêu nhau như thế, rõ ràng họ đều yêu đối phương nhưng lại giận hờn nhau cả cuộc đời”.
Lục Bán Liên lau nước mắt ở khóe mắt, nói: “Đúng thế! Sau bao năm, mỗi khi tông chủ Lệ gặp nguy hiểm, tuy tông chủ Bùi bảo muốn Lệ Trần chết, nhưng thật ra lại rất lo lắng”.
“Chẳng hạn như mấy hôm trước, khi Ma Tông gặp nguy, các thế lực hàng đầu Ma Sơn đều nhòm ngó Ma Tông, chỉ mình tông chủ Bùi liều lĩnh tới Ma Tông giúp đỡ”.
Sau khi nói mấy câu với Lục Bán Liên, Dương Thanh chợt hỏi: “Tiền bối Lục, tiền bối biết ở đâu có vật cực lạnh không?”
Lục Bán Liên là đại trưởng lão Thánh Cung, kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ biết tin tức về vật cực lạnh.
“Vật cực lạnh?”
Lục Bán Liên nhíu mày, trầm tư một lúc lâu rồi lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nghe nói về vật cực lạnh, nếu cậu Thanh muốn tìm vật cực lạnh, có lẽ nên thử đến Võ Tông!”
Dương Thanh hơi kinh ngạc, nói: “Ý tiền bối Lục là có lẽ ở Võ Tông có vật cực lạnh à?”
Lục Bán Liên gật đầu: “Võ Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, cũng là thế lực duy nhất còn dấu ấn của thần, dấu ấn của thần ở Võ Tông chính là phân thân do Võ Thần để lại”.
“Nếu mời được phân thân của Võ Thần xuất hiện, với kiến thức của Võ Thần, chắc chắn sẽ biết nên tìm vật cực lạnh ở đâu”.
Trước đó Lệ Trần đã nói chuyện về dấu ấn của thần cho Dương Thanh biết, còn bảo chỉ khi anh ở Võ Tông thì mới đối phó được phiền phức từ Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Cảm ơn tiền bối Lục!”
Dương Thanh cảm ơn rồi nhìn về phía Lệ Trần, nói với Lục Bán Liên: “Có lẽ tiền bối Lệ sẽ ở lại Thánh Cung một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, phiền tiền bối để ý đến ông ấy”.
Lục Bán Liên vội nói: “Cậu Thanh cứ yên tâm, cho dù cậu Thanh không nhắc, chỉ riêng với ân tình tông chủ Lệ đã tiếp nhận thiên kiếp thay tông chủ Bùi, Thánh Cung cũng sẽ chăm sóc tông chủ Lệ”.
Dương Thanh khẽ gật đầu, nói ngay: “Tôi vẫn còn chuyện quan trọng, tôi đi trước, nếu sau này Thánh Cung gặp phiền phức, tiền bối Lục nhớ liên lạc với tôi, chắc chắn tôi sẽ đến bằng tốc độ nhanh nhất”.
Trong mắt Lục Bán Liên tràn ngập vẻ cảm kích, bà ta nói: “Vậy cảm ơn cậu Thanh”.
Cao thủ nhà họ Nhạc ở Hạ Giới giới Cổ Võ vừa bị Dương Thanh đuổi khỏi Thánh Cung, đây chỉ là khởi đầu, không ai biết liệu thế lực khác ở Hạ Giới giới Cổ Võ có để mắt tới Thánh Cung không, hay nhà họ Nhạc có cử nhiều cao thủ mạnh hơn đến Thánh Cung không, mọi chuyện đều là ẩn số.
Sau khi một mình rời khỏi Thánh Cung, Dương Thanh tới Võ Tông ở Bắc Vực Ma Sơn.
Trong phòng tông chủ, Võ Tông.
Nơi này là phòng của tông chủ Võ Tông, Đỗ Trọng đích thân rót trà cho Dương Thanh, nhìn về phía Dương Thanh: “Xem ra cậu Thanh đã hóa giải được mối nguy của Ma Tông rồi”.
Dương Thanh lắc đầu, trầm giọng nói: “Mối nguy của Ma Tông không đến từ thế tục, mà từ việc cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không ngừng tiến vào thế tục sau khi kết giới tan vỡ”.
“Giờ các thế lực lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ đã bắt đầu tiến vào thế tục, Thánh Cung đã gặp người nhà họ Nhạc ở Hạ Giới giới Cổ Võ rồi”.
Đỗ Trọng cũng không bất ngờ, nét mặt ông ta trở nên nghiêm nghị, ông ta nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi quyết định rồi, sau này Võ Tông chỉ nghe lệnh cậu Thanh, nếu cậu cần dùng đến Võ Tông thì cứ nói”.
Dương Thanh hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn Đỗ Trọng: “Tôi đã trở thành kẻ thù của tất cả mọi người, chẳng lẽ tông chủ Đỗ không sợ việc quá thân thiết với tôi sẽ mang lại tai họa cho Võ Tông ư?”
Ánh mắt Đỗ Trọng không hề dao động, ông ta bình tĩnh hỏi lại: “Cho dù chúng tôi tránh xa cậu Thanh, chẳng lẽ Võ Tông sẽ không bị thế lực hàng đầu ở Hạ Giới giới Cổ Võ nhòm ngó à?”
Dương Thanh sửng sốt, lập tức hiểu ý Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng nói tiếp: “Loạn thế tạo anh hùng, giờ kết giới đã tan vỡ, là lúc hỗn loạn nhất, thân thiết với cậu rất nguy hiểm, nhưng thông thường, lợi ích lại có quan hệ trực tiếp với nguy hiểm, nếu Võ Tông muốn có vị trí trong thế giới mới, nhất định phải thay đổi”.
“Cho dù Võ Tông tránh xa cậu Thanh thì vẫn sẽ có thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ để mắt tới Võ Tông, với thực lực của Võ Tông, bất kể là thế lực nào ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ cần thế lực này có cao thủ Thiên Cảnh là đã có thể dễ dàng tiêu diệt Võ Tông rồi”.
“Nếu đã vậy, chi bằng Võ Tông chọn cậu, tôi tin chắc cậu không phải người bình thường, giờ sóng gió đã nổi lên, chắc chắn cậu sẽ bay cao!”
“Ngoài ra, tôi chọn cậu cũng vì một điều quan trọng nhất, tôi tin vào nhân phẩm của cậu!”
Đỗ Trọng nói rồi bỗng đứng dậy, quỳ một chân, cúi đầu: “Từ hôm nay, Võ Tông chỉ nghe lệnh cậu Thanh, mọi người trong Võ Tông đều sẵn sàng làm theo lời cậu!”