Vương Diễm cũng vô cùng kinh ngạc, mãi mới lấy lại tinh thần định giơ tay nhận thẻ của Dương Thanh thì bị Trần Anh Hào nhanh tay ngăn cản.
“Cậu Thanh muốn mua đồ ở Thiên Phủ Thành, sao tôi có thể thu tiền của cậu được?”
Trần Anh Hào vội nói: “Đừng nói là đôi vòng tay hơn hai chục triệu này, cậu muốn gì Thiên Thành Phủ đều sẽ tặng miễn phí!”
Nghe vậy, Từ Giai càng khiếp sợ không thôi. Cô ta ngơ ngác nhìn Dương Thanh, lắp bắp nói: “Sao lại như vậy?”
“Đến nước này rồi cô vẫn chưa sáng mắt ra à? Anh ấy không phải kẻ nghèo hèn gì mà là đại gia quyền thế ngập trời!”
Đường Khôn giận dữ mắng Từ Giai: “Đều tại đồ đàn bà ngu ngốc nhà cô. Nếu không tại cô mắt chó khinh người, với quan hệ của cô và Tần Y, chắc chắn anh Hào sẽ tiếp đón chúng ta nhiệt tình”.
Khách hàng xung quanh đều trợn tròn mắt.
Những người có thể tới đây mua sắm đều thuộc các gia tộc giàu có của tỉnh Giang Bình. Sau khi nhà họ Trần trở thành vương tộc của Châu Thành, các gia tộc khác đã nhanh chóng thu thập tin tức về những người có địa vị quan trọng của nhà họ Trần.
Có thể nói, hiện giờ ngoại trừ ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ, nhà họ Trần là gia tộc có địa vị cao nhất ở tỉnh Giang Bình.
Trần Anh Hào là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Trần, chủ của các gia tộc khác gặp anh ta đều phải cúi người chào hỏi.
Vậy mà Trần Anh Hào lại tỏ ra cung kính với người trẻ tuổi ăn mặc bình thường này như vậy.
“Anh Thanh cứ nhận đi ạ!”
Rốt cuộc Vương Diễm cũng vỡ lẽ ra, vội vàng thuyết phục Dương Thanh giúp Trần Anh Hào.
Cô ấy nhìn ra Trần Anh Hào thực sự muốn tặng đôi vòng tay này cho Dương Thanh.
“Phải đó, nếu ông nội tôi biết tôi dám thu tiền cậu ở Thiên Phủ Thành, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi”.
Trần Anh Hào khẩn khoản nói.
Câu nói này khiến mọi người kinh hãi.
Xem ra đến cả chủ nhà họ Trần cũng phải cung kính với Dương Thanh.
Hiện giờ, dường như Trần Anh Hào đang cầu xin Dương Thanh nhận đôi vòng tay kia.
Dương Thanh lắc đầu cười nói: “Tôi muốn tặng đôi vòng tay này cho người thân, ý nghĩa đặc biệt”.
Nghe anh giải thích như vậy, Trần Anh Hào không dám ngăn cản nữa, chỉ nói: “Vương Diễm, cậu Thanh đã nói vậy cô cứ làm theo đi!”
“Vâng!”
Lúc này Vương Diễm mới nhận thẻ đen Dương Thanh đưa, vội vàng đi quẹt thẻ.
“Anh Thanh, vòng tay đã đóng gói xong rồi”.
Vương Diễm cẩn thận đưa hai hộp quà nhỏ cho Dương Thanh.
Dương Thanh lấy vòng tay phỉ thúy màu đỏ đưa cho Tần Y, dịu dàng nói: “Tặng em cái này!”
Dứt lời, anh nắm tay Tần Y trước mặt mọi người, đeo chiếc vòng tay đắt đỏ lên tay cô ta. Tần Y vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Ừm, rất hợp với em!”
Dương Thanh hài lòng gật đầu.
“Wow! Thì ra là tặng cho bạn gái!”
“Cô ấy có một anh bạn trai tốt như vậy, thật may mắn!”
“Đúng vậy, tôi còn muốn sang Thái Lan chuyển giới đây này”.
“Anh có chuyển giới cũng không lọt vào mắt anh ấy nổi đâu”.
…
Mọi người xung quanh đều hâm mộ nhìn Tần Y.
Không chỉ Từ Giai và Đường Khôn, khách hàng xung quanh cũng hiểu lầm quan hệ giữa Dương Thanh và Tần Y.
Trần Anh Hào biết thân phận của Tần Y, không khỏi hâm mộ nhìn Dương Thanh, thầm nghĩ: “Cậu Thanh đỉnh thật, cả chị lẫn em đều cua được! Quan trọng là hai chị em họ đều xinh đẹp!”
Nếu Dương Thanh biết anh ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ đánh anh ta một trận.
Bởi vì vừa rồi Tần Y vừa nhìn thấy đôi vòng tay này là ánh mắt đã dán chặt lên chúng.
Đến cả Hàn Phi Phi anh cũng tặng một chiếc vòng tay cả chục triệu, huống chi là Tần Y.
Trong mắt anh, Tần Y chính là em gái ruột. Tặng em gái vòng tay thì sao?
Tần Y nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt long lanh nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh cười nói: “Chiếc còn lại tặng Tâm, Hồng Phỉ Lục Thúy, hai chị em đúng là sự kết hợp hoàn mỹ”.
Nghe anh nói vậy, Tần Y mới không có cảm giác tội lỗi.
Người đàn ông này rất hấp dẫn, đúng kiểu cô ta thích, nhưng anh lại là anh rể của cô ta.
Tần Y vẫn hiểu rất rõ điều này.
Thế nhưng hiện giờ cô ta vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, có ảo giác như Dương Thanh thực sự là anh trai của mình.
Từ Giai bị bảo vệ canh chừng ở bên cạnh cũng chết sững người.
Cô ta đột nhiên nhớ lại, từ lúc gặp được Tần Y mình vẫn không ngừng khoác lác, thổi phồng chồng chưa cưới của mình xuất sắc như thế nào, đối xử với mình tốt ra sao.
Nhưng hôm nay, người chồng hoàn mỹ trong lòng cô ta lại vứt bỏ cô ta, còn thừa nhận quà anh ta mua đều là hàng nhái chưa tới một nghìn trước mặt mọi người.
Còn Tần Y lại tỏa sáng như công chúa, được mọi người ngước nhìn.
Người đàn ông của Tần Y rất cao quý, đến cả Trần Anh Hào cũng phải cung kính tiếp đón, cầu xin anh ta nhận món quà mấy chục triệu.
Càng nghĩ cô ta càng không cam lòng.
“Tần Y, cậu cố ý đúng không?”
“Rõ ràng cậu biết thân phận của bạn trai cao quý nhưng vẫn cố tình khiến tôi mất mặt”.
“Cậu muốn giẫm đạp lòng tự trọng của tôi đúng không?”
“Sao cậu lại độc ác như vậy? Chẳng lẽ cậu đã quên chúng ta từng là chị em tốt của nhau rồi sao?”
Từ Giai xông tới trước mặt Tần Y, tức giận rít gào.
“Chị em tốt?”
Tần Y châm chọc hỏi, khí thế trên người tăng vọt, lạnh lùng nói: “Nếu không coi cậu là chị em tốt, tôi sẽ lãng phí thời gian với cậu như vậy sao?”
“Bắt đầu từ lúc gặp lại nhau, cậu luôn không ngừng khoe khoang chồng chưa cưới của cậu tốt như thế nào, trang sức của cậu đắt đỏ ra sao”.
“Cậu còn không ngừng chế giễu tôi và bạn trai. Mỗi khi tôi định giải thích, cậu đều nói chen vào, chỉ biết khoe khoang với tôi”.
“Bây giờ cậu lại trách tôi không nói sự thật cho cậu biết, cậu không thấy nực cười lắm à?”
Hiện giờ, Tần Y tỏa ra khí thế kinh người, giải thích rõ ràng không hề thêm mắm dặm muối, phản bác lại lời của Từ Giai.
Từ Giai ngơ ngác nhớ lại, mọi chuyện đúng như Tần Y nói. Mỗi lần Tần Y định giải thích đều bị cô ta chặn họng.
“Tần Y, tớ sai rồi, tớ thật sự biết sai rồi. Cậu tha thứ cho tớ được không? Sau này cậu vẫn sẽ là chị em tốt của tớ!”.
Truyện Thám Hiểm
“Tần Y, đến cả vòng tay hơn hai mươi tám triệu cậu chủ Hào cũng tặng miễn phí cho cậu. Đối với anh ấy, hơn chục triệu chẳng đáng là bao”.
“Cậu mau xin cậu chủ Hào giúp tớ đi. Xin anh ấy nể mặt cậu đừng đòi tiền tớ nữa. Bắt tớ trả mười hai triệu ba trăm nghìn, giết tớ tớ cũng không kiếm nổi đâu!”
Từ Giai bỗng nhiên nắm tay Tần Y, cầu xin hết lời.
Khách hàng vây xem xung quanh đều tỏ vẻ khinh bỉ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô ta.
Tần Y đẩy Từ Giai ra, lạnh lùng nói: “Từ lúc cậu không coi tôi là chị em tốt, chúng ta đã không còn tình nghĩa gì nữa!”