Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ứng Thiên Hành bị Đỗ Bá đẩy lùi, suýt bị Võ Thần Thương đâm trúng, lập tức nổi giận: “Đỗ Bá, ông điên rồi à?”

Đỗ Bá không muốn nói nhảm, không hề đáp lời Ứng Thiên Hành, lão ta hơi nhích chân, lại lao tới chỗ Ứng Thiên Hành.

Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương như một chiến thần Thiên Cảnh, vô cùng mạnh mẽ.

Thấy Đỗ Bá lại xông về phía mình, Ứng Thiên Hành giận không để đâu cho hết, nhưng lão ta không thể thay đổi quyết tâm đánh một trận với lão ta của Đỗ Bá, tránh cũng không được, chỉ có thể đỡ đòn.

Nhậm Kinh Luân vừa muốn lôi kéo Ứng Thiên Hành cùng đối phó Đỗ Bá lại đứng nhìn với vẻ xem kịch vui, không hề định giúp Ứng Thiên Hành.

“Ầm ầm ầm!”

Võ Thần Thương liên tục giáng xuống, lần nào cũng như sắp hủy diệt cả đất trời, những nơi mà Võ Thần Thương lướt qua đều hóa thành bụi.

Ứng Thiên Hành không dám đỡ đòn từ phía chính diện, chỉ có thể không ngừng né tránh, trừ khi có cơ hội thì mới tấn công Đỗ Bá, nhưng cơ hội đó ít đến mức đáng thương.

Trong mắt các cao thủ, Ứng Thiên Hành không có chút phần thắng nào, hoàn toàn bị Đỗ Bá áp đảo.

“Đỗ Bá! Dù sao ông cũng là một trong năm cao thủ hàng đầu Ma Sơn, sao lại hèn hạ trơ trẽn thế? Nếu có bản lĩnh thật thì bỏ Võ Thần Thương xuống đánh với tôi”.

Ứng Thiên Hành né tránh mấy lần, đến khi tránh ra xa thì mới nói lớn.

“Hèn hạ á?”

Đỗ Bá cười lạnh: “Hồi nãy khi tuyên bố sẽ hợp sức với tông chủ Nhậm để đánh với tôi, sao ông không tự biết mình là kẻ tiểu nhân hèn hạ trơ trẽn? Bây giờ tôi dùng Võ Thần Thương để đánh với ông, ông lại bảo tôi hèn hạ trơ trẽn à?”

“Hay tôi không phản kháng nữa, cứ đứng im, mặc cho ông tấn công nhé?”

Ứng Thiên Hành cứng họng, hồi nãy đúng là lão ta định hợp sức với Nhậm Kinh Luân để giết Đỗ Bá.

Hồng Ma cười khẩy: “Xem ra tông chủ Ứng sợ rồi, chỉ biết trốn tránh thôi, ngay cả dũng khí đánh chính diện với tông chủ Đỗ cũng không có, người như ông cũng xứng là một trong năm cao thủ hàng đầu Ma Sơn à?”

Sắc mặt Ứng Thiên Hành càng thêm khó coi.

Nếu không thể bắt Đỗ Bá trả giá nặng nề trong trận chiến hôm nay, sau này lão ta sẽ trở thành trò cười của cả Ma Sơn mất.

Không những thế, có lẽ sức ảnh hưởng của Thần Hành Tông ở Ma Sơn cũng sẽ giảm nhiều.

Lão ta rất muốn giết Đỗ Bá, nhưng Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương không khác gì chiến thần vô địch, lão ta còn không thể tới gần.

Ứng Thiên Hành cũng không màng tới thể diện, bỗng nhìn về phía Nhậm Kinh Luân, nói lớn: “Tông chủ Nhậm, Đỗ Bá khinh người quá đáng, ỷ vào uy lực của Võ Thần Thương, hay tôi và ông hợp sức để bắt ông ta trả giá nặng nề!”

Nhậm Kinh Luân cười lạnh: “Cho dù muốn đánh bại Đỗ Bá, tôi cũng sẽ tự đánh với ông ta, hợp sức với ông để đánh bại ông ta làm gì? Nếu chuyện bị truyền ra ngoài, người khác sẽ mắng tôi là kẻ tiểu nhân hèn hạ trơ trẽn mất”.

Trong giọng Nhậm Kinh Luân tràn ngập vẻ mỉa mai.

Câu nói này khiến nét mặt Ứng Thiên Hành lập tức cứng đờ.

Phải biết rằng hồi nãy, Nhậm Kinh Luân đã gây sự trước, cũng chính Nhậm Kinh Luân đề nghị sẽ hợp sức với Ứng Thiên Hành để đối phó Đỗ Bá, nhưng bây giờ, Nhậm Kinh Luân lại đổ tiếng xấu cho Ứng Thiên Hành.

Nhậm Kinh Luân nhìn về phía Đỗ Bá, nói lớn: “Đỗ Bá, ông cứ yên tâm đánh với tông chủ Ứng, tôi không nhúng tay đâu”.

Lão ta nói rồi vẫn giữ thái độ xem trò vui, hình như rất mong chờ trận chiến giữa hai người.

Đỗ Bá không hề quan tâm đến Nhậm Kinh Luân, chỉ nắm chặt Võ Thần Thương, khí thế mạnh mẽ như có như không liên tục tràn ra từ Võ Thần Thương.

Linh khí trấn giữ Võ Tông đúng là danh bất hư truyền.

“Đỗ Bá, ông đừng khinh người quá đáng!”

Ứng Thiên Hành biết Nhậm Kinh Luân sẽ không giúp mình, lão ta căm tức nhìn Đỗ Bá: “Nếu ép quá, ông đây sẽ kéo cả ông xuống địa ngục!”

“Ầm!”

Lão ta vừa dứt lời, Võ Thần Thương đã giáng xuống từ trên trời, nặng nề đập trúng chỗ lão ta vừa đứng.

Nơi đó hoàn toàn nát vụn, sức mạnh cuồng bạo liên tục tràn ra từ Võ Thần Thương.

Ứng Thiên Hành đứng bên, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, nếu hồi nãy lão ta phản ứng chậm thì đã bị Võ Thần Thương đánh trúng rồi.

Nếu bị Võ Thần Thương đánh trúng, cho dù lão ta không chết thì cũng sẽ bị thương nặng, không có duyên với Thiên Cảnh nữa.

Đến giờ Ứng Thiên Hành mới nhận ra, Đỗ Bá định giết lão ta thật.

Lúc này, Ứng Thiên Hành hết sức hối hận, nếu có thêm cơ hội, lão ta sẽ không bao giờ khiêu khích Đỗ Bá, bây giờ lỡ rồi thì phải đánh thôi.

Các cao thủ Ma Tông đều rất thản nhiên, hành vi của Ứng Thiên Hành đã khiến họ vô cùng căm giận, nếu được, họ cũng muốn giết Ứng Thiên Hành.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Đúng lúc này, vô số tia sét bỗng giáng từ trên trời xuống, đáp xuống quanh Tàng Thư Các.

Tàng Thư Các lập tức tỏa ra ánh sáng vàng, giống như thần khí tránh sét, không tia sét nào giáng trúng Tàng Thư Các.

Còn mặt đất xung quanh Tàng Thư Các thì cháy đen.

Mây đen dày đặc trên vùng trời của Ma Tông, sấm sét vang dội, gió rít gào.

“Thiên kiếp sắp tới!”

Các cao thủ đều có vẻ kinh hãi.

Đỗ Bá cũng ngừng tấn công Ứng Thiên Hành, cầm Võ Thần Thương đứng đó, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.

Nhậm Kinh Luân cũng ngẩng đầu nhìn, áp lực từ bầu trời khiến người ta không khỏi muốn quỳ rạp xuống đất.

Cao thủ hàng đầu có thể phóng khí thế, còn ông trời có thể giáng thiên uy.

Tất cả cao thủ Ma Tông cũng nhìn lên trời.

Cùng lúc đó, trong mật thất ngầm ở Tàng Thư Các.

Dương Thanh vẫn ngồi xếp bằng, khí thế vô cùng mạnh mẽ vẫn liên tục tăng lên, như sắp đột phá Thiên Cảnh.

Trên người anh lóe lên ánh chớp.

Anh ngồi xếp bằng trên bệ đá, có vô số tia sét di chuyển khắp người anh.

Sấm sét không ngừng tiến vào người Dương Thanh, trên mặt Dương Thanh cũng xuất hiện vẻ đau đớn, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng.

Lệ Trần và Mã Siêu đứng cạnh, hai người đều có vẻ nghiêm nghị.

Mã Siêu không nhịn được mà hỏi lại: “Sư phụ, anh Thanh sẽ không sao chứ?”

Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Cậu ấy định vượt thiên kiếp bằng cơ thể như Ma Thần trong truyền thuyết, thế nên uy lực của thiên kiếp mà cậu ấy phải đối mặt sẽ càng mạnh hơn, mạnh hơn cả lúc ta vượt thiên kiếp”.

“Nếu bệ linh khí này không ngăn cản rất nhiều uy lực của thiên kiếp giúp cậu ấy, thiên kiếp mà cậu ấy phải chịu sẽ càng mạnh hơn”.

Bệ đá mà Dương Thanh đang ngồi cũng không phải vật bình thường, mà là linh khí.

Tuy họ đang ở trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các, nhưng bệ đá lại hấp thu thiên kiếp bên ngoài rồi truyền cho Dương Thanh.

Dương Thanh vốn phải vượt thiên kiếp bằng cơ thể, chỉ khi trải qua sự gột rửa của thiên kiếp, cơ thể anh mới mạnh mẽ hơn, nếu không chịu chút thiên kiếp nào, cho dù vượt qua thiên kiếp thì cũng chỉ là kẻ vô dụng.

Tác dụng của bệ đá chính là giảm bớt uy lực của thiên kiếp, để Dương Thanh có thể quen với cơn đau khi tiếp nhận thiên kiếp.

“Thiên kiếp vừa bắt đầu, đang yếu nhất, có lẽ ngay cả Dương Thanh cũng không biết liệu cậu ấy có chịu nổi không, bây giờ chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ đợi”.

Lệ Trần nghiêm nghị nói, lại nhìn về phía Mã Siêu: “Nhưng con yên tâm, nếu cậu ấy không chịu nổi thiên kiếp thật, ta sẽ ra tay cứu cậu ấy khỏi thiên kiếp”.

“Nhưng một khi cứu cậu ấy khỏi thiên kiếp, cảnh giới của cậu ấy sẽ ngừng ở Siêu Phàm Cảnh, kiếp này không thể bước vào Thiên Cảnh nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK