Họ định xông lên ngăn cản, nhưng tốc độ của Dương Thanh quá nhanh, đã đến trước mặt Đỗ Minh Viễn, Huyết Chủy trong tay anh sắp đâm trúng, không ngăn kịp nữa rồi.
Đỗ Minh Viễn cũng biến sắc, định né nhưng đã muộn.
Khi mũi nhọn của Huyết Chủy chỉ cách ngực Đỗ Minh Viễn một chút, Dương Thanh bỗng ngừng tay, mũi Huyết Chủy đã rạch rách áo Đỗ Minh Viễn, nếu anh mạnh tay thêm tí nữa là nó đã đâm vào người Đỗ Minh Viễn rồi.
Mọi người đều kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại kiểm soát sức mạnh chính xác như thế.
Đỗ Minh Viễn thở hổn hển, ông ta biết rõ mức độ nghiêm trọng của vết thương do linh khí gây ra nên cũng hiểu rõ, nếu Dương Thanh muốn giết ông ta, anh chỉ cần đâm mạnh là sẽ làm được.
“Hết mười phút rồi!”
Dương Thanh thu hồi Huyết Chủy, thản nhiên nói.
Đám người như vừa tỉnh giấc mộng, Đỗ Minh Viễn nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, nghiêm nghị nói: “Tôi thua!”
Ông ta cũng không bất mãn gì trước việc thua Dương Thanh, ban đầu ông ta vốn coi thường Dương Thanh, nhưng giờ đã xem Dương Thanh là cao thủ ngang hàng với mình.
Đỗ Minh Viễn bỗng bổ sung thêm: “Cảm ơn cậu đã nương tay, tôi nợ cậu một cái mạng!”
Dương Thanh khẽ lắc đầu, nhìn Đỗ Minh Viễn: “Nếu đang trong trận chiến sống còn, tôi đã chết dưới tay ông từ lâu, ông không nợ tôi thứ gì, chỉ là tôi có linh khí nên mới may mắn cầm cự được”.
“Nếu muốn nói cảm ơn, cũng là tôi cảm ơn ông vì đã nương tay mới đúng, ông Đỗ không cần cảm thấy nợ tôi”.
Dương Thanh cũng không nịnh mà đó là sự thật.
Tuy anh suýt giết Đỗ Minh Viễn, nhưng hồi nãy khi đánh với Đỗ Minh Viễn, rõ ràng Đỗ Minh Viễn cũng có điều kiêng dè, không định khiến anh bị thương nặng.
Thậm chí có mấy lần, khi đòn chí mạng của Đỗ Minh Viễn sắp giáng xuống, ông ta lại đổi hướng tấn công.
Bằng không, với thực lực của Đỗ Minh Viễn, ông ta đã giết được Dương Thanh từ lâu rồi.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Minh Viễn nhìn anh bằng ánh mắt hài lòng, nghiêm nghị nói: “Nếu cậu Thanh đã nói vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, sau này, chúng ta kết bạn ngang hàng, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi là anh Đỗ, tôi vẫn nợ cậu một ân tình”.
Dương Thanh cũng khá tán thưởng Đỗ Minh Viễn, nhưng không ngờ người trung niên hơn 50 tuổi này lại muốn kết bạn ngang hàng với anh.
Dương Thanh cũng không làm giá, khẽ gật đầu, mỉm cười: “Anh Đỗ!”
Đỗ Minh Viễn lập tức vui mừng: “Ha ha, tốt lắm!”
Dương Thanh cũng không ngại kết bạn ngang hàng với Đỗ Minh Viễn, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại gì cho anh.
Dù sao bây giờ Đỗ Trọng vẫn đang ở Võ Tông, Đỗ Minh Viễn là người thừa kế của Võ Tông, mối quan hệ này sẽ giúp anh đưa Đỗ Trọng bình an quay về.
Lúc này, Đỗ Bá cũng cười nói: “Nếu cậu đã kết bạn ngang hàng với Minh Viễn, vậy cậu cũng gọi tôi là bác đi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.
Đỗ Minh Viễn muốn kết bạn ngang hàng với Dương Thanh thì cũng thôi, nhưng Đỗ Minh Viễn là chủ của một tông môn, làm ông Dương Thanh cũng đủ, sao còn bảo Dương Thanh gọi lão ta là bác chứ?
Dương Thanh lập tức hơi lúng túng, cho dù thế nào, việc anh gọi Đỗ Bá là bác vẫn có vẻ không phù hợp.
Đỗ Minh Viễn vội nói: “Cậu Thanh, tông chủ là bố tôi, tôi và cậu kết bạn ngang hàng, cậu gọi ông ấy là bác cũng không thất lễ”.
Dương Thanh cười khổ, nhìn về phía Đỗ Bá: “Bác ạ!
Đỗ Bá lập tức cười lớn: “Ha ha, tốt lắm!”
Lão ta lập tức khoát tay, nói: “Mở tiệc chiêu đãi đứa cháu này của tôi”.
“Vâng!”
Có người đi sắp xếp ngay.
Dương Thanh hơi sốt ruột, anh không đến Võ Tông để làm thân, mà để cứu Đỗ Trọng, đến giờ anh vẫn chưa biết tình trạng của Đỗ Trọng thế nào.
Dương Thanh không khỏi hỏi: “Thưa bác, giờ ông Đỗ sao rồi? Có thể thu xếp cho cháu gặp ông ấy không?”
Đã gọi bác rồi, chắc Đỗ Bá sẽ không làm khó anh nhỉ?
Đỗ Bá cười nói: “Đừng vội, đi với ta một chút đã!”
Dương Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám trái lời, anh cũng không ngông cuồng đến mức nghĩ rằng mình thực sự có tư cách gọi Đỗ Bá là bác.
Dù sao nơi này cũng là Võ Tông, không rõ Đỗ Trọng thế nào rồi, ở Võ Tông có tận mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đấy.
Nếu bây giờ anh trở mặt với Võ Tông, chẳng những không cứu được Đỗ Trọng mà còn bỏ mạng tại đây.
Anh theo Đỗ Bá đi dạo trong tông môn, Đỗ Minh Viễn cũng đi cùng.
Võ Tông không hổ là một trong những thế lực hàng đầu của Ma Sơn, có vô số cao thủ, mới đi theo Đỗ Minh Viễn một lát mà Dương Thanh đã cảm nhận được rất nhiều cao thủ đỉnh cao, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nhiều không kể xiết.
Ngay cả đội hình mạnh mẽ thế này vẫn không tính là thế lực Cổ Võ, có thể tưởng tượng được thế lực Cổ Võ khủng khiếp đến mức nào.
Đỗ Bá chợt hỏi: “Dương Thanh, cháu thấy Võ Tông thế nào?”
Dương Thanh thoáng sửng sốt, không hiểu tại sao Đỗ Bá lại hỏi như vậy.
Anh đáp: “Rất mạnh ạ!”
Đỗ Bá cười nói: “Ở Ma Sơn, trừ Võ Tông ra, vẫn còn bốn thế lực khác như Võ Tông”.
Dương Thanh không hề bất ngờ, anh đã sớm biết Ma Sơn có năm thế lực hàng đầu, mà Võ Tông chỉ là một trong số đó.
Đỗ Bá không nói gì nữa, tiếp tục dẫn Dương Thanh đi về phía trước.
Ở những nơi họ đến, chỗ nào cũng có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Võ Tông rất rộng, không thể đi hết ngay.
Ba người đi khoảng mười phút, tham quan mấy nơi quan trọng của Võ Tông một lượt, mỗi khi đến nơi nào, Đỗ Minh Viễn lại giới thiệu cho Dương Thanh.
Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là những nơi mà Đỗ Bá dẫn anh đến đều là những chỗ quan trọng nhất của Võ Tông.
Có thể nói, nếu Dương Thanh là cao thủ do phe đối đầu Võ Tông cử tới, chỉ với những bí mật mà anh vừa được biết, anh đã có thể lên kế hoạch đả kích Võ Tông hết sức chuẩn xác rồi.
Dương Thanh thực sự không hiểu tại sao Đỗ Bá lại dẫn anh đi tham quan những nơi đó.
Sau khi ba người đi đến bên sông bảo vệ thành, Đỗ Bá bỗng nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Ta muốn Võ Minh sáp nhập vào Võ Tông, cháu nghĩ sao?”
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức biến sắc, không ngờ Võ Tông lại nhòm ngó Võ Minh.