Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy cao thủ Chiêu Châu kia chất vấn, sắc mặt Đỗ Trọng hết sức khó coi, bởi vì trận đấu đã bắt đầu rất lâu, nhưng Dương Thanh mãi vẫn chưa xuất hiện, người khác suy đoán lung tung cũng bình thường.

“Đúng thế, chẳng phải hồi nãy ông Đỗ còn nói thanh niên tên Dương Thanh kia rất mạnh, có thực lực trên cả ông Đỗ ư? Sao giờ cậu ta vẫn chưa xuất hiện chứ?”

“Ông Đỗ, hay Dương Thanh có bối cảnh là gia tộc Cổ Võ mạnh mẽ nào đó nên ông mới cố tình tâng bốc cậu ta?”

...

Trong lúc nhất thời, cao thủ Chiêu Châu liên tục chất vấn Đỗ Trọng.

Đinh Văn Trác cũng có trong số đó, trên mặt ông ta đầy ý cười, ông ta đang cần kết quả này.

Chẳng phải Đỗ Trọng nói Dương Thanh rất mạnh ư? Vậy để cao thủ Chiêu Châu chất vấn.

“Tất cả im lặng cho tôi!”

Đỗ Trọng tức giận quát: “Bây giờ là lúc quan trọng nhất của trận đấu, ai dám nói nhảm nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”

Ông ta nói rồi nhìn về phía Thái Chính Dương, trầm giọng nói: “Thái Chính Dương, ông đánh ván tiếp theo nhé?”

Thái Chính Dương là cao thủ của một trong ba gia tộc lớn phía Tây Chiêu Châu, là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ hàng thật giá thật.

Bây giờ, bên Chiêu Châu không còn mấy ai có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh nữa, trừ Đỗ Trọng đã đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ ra thì còn hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Tiếp đến chính là Thái Chính Dương và hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh khác.

Nhưng Thái Chính Dương chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, còn hai cao thủ kia đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Cao thủ trên sàn đấu của nước Dương mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ, nếu Chiêu Châu cử cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong lên thật thì đúng là quá vô lý.

Nếu không phải vì cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong đều không đánh lại cao thủ nước Dương Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ kia, Đỗ Trọng cũng chẳng muốn chịu nhục, bảo cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ như Thái Chính Dương ra tay.

Sắc mặt Thái Chính Dương hơi khó coi, ông ta lạnh lùng nói: “Ông Đỗ, ông coi thường tôi quá rồi đấy? Một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ cũng đáng để tôi ra tay ư?”

Ông ta cũng có niềm kiêu ngạo riêng, tuy biết thực lực của cao thủ nước Dương trên sàn đấu rất mạnh, nhưng dù sao ông ta cũng là cao thủ của nhà họ Thái - một trong ba gia tộc lớn phía Tây, nếu ông ta ra tay thật, cho dù đánh bại đối phương thì cũng không thấy vui khi chiến thắng.

Ông ta dùng thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ để đánh bại cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ của nước Dương, có gì đáng tự hào?

Đỗ Trọng trầm giọng nói: “Không phải tôi coi thường ông, mà bên Chiêu Châu không có mấy ai ở trên Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, chúng ta cũng không thể để cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đi khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ của nước Dương chứ?”

Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, Thái Chính Dương nhìn các cao thủ Chiêu Châu, lúc này ông ta mới nhận ra không còn nhiều cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh và Siêu Phàm Bát Cảnh nữa, trong số những người này, cảnh giới của ông ta thấp nhất, ông ta ra tay là thích hợp nhất rồi.

Cao thủ dưới Siêu Phàm Thất Cảnh đã thua cao thủ nước Dương trên sàn đấu hết.

Nhưng với tư cách là cao thủ hàng đầu của gia tộc lớn, ông ta rất kiêu ngạo, không sao chấp nhận nổi chuyện mình lại dùng thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh để đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ của nước Dương.

Nhưng nếu ông ta không ra tay thì ai ra tay chứ?

Cuối cùng Thái Chính Dương cũng hạ quyết tâm, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông Đỗ, xem như tôi nể mặt ông, hy vọng ông đừng khiến tôi thất vọng!”

Đương nhiên Đỗ Trọng hiểu ý Thái Chính Dương, trong số các cao thủ Chiêu Châu, Đỗ Trọng mạnh nhất, mà hồi nãy, cao thủ Chiêu Châu vừa cãi nhau, ai cũng muốn trở thành minh chủ Võ Minh.

Sau cùng, cao thủ Chiêu Châu thống nhất với nhau, hôm nay ai lập được công lao lớn nhất cho Chiêu Châu thì sẽ đảm nhiệm vị trí đó.

Đỗ Trọng có hy vọng trở thành minh chủ Võ Minh nhất, Thái Chính Dương tự biết mình không đủ thực lực, nếu định tranh giành vị trí minh chủ Võ Minh, cho dù không có Đỗ Trọng ở đây, vẫn còn mấy cao thủ có thực lực hơn xa ông ta, đã không thể trở thành minh chủ Võ Minh, chi bằng khiến lần ra tay của mình có giá trị.

Đỗ Trọng nghiêm nghị nói: “Tôi cam đoan với ông, tôi sẽ không bạc đãi những cao thủ chiến đấu vì Chiêu Châu hôm nay!”

“Có câu nói này của ông là đủ rồi!”

Thái Chính Dương chăm chú nhìn Đỗ Trọng rồi bước lên sàn đấu.

Cao thủ nước Dương trên sàn đấu nhìn Thái Chính Dương, cười lạnh: “Rốt cuộc Chiêu Châu cũng cử cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh ra rồi à? Nhưng không sao, cao thủ nước Dương tôi rất rộng lượng, sẽ không so đo chuyện nhỏ này với các người, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi, trước mặt cao thủ nước Dương, cũng là đồ vô dụng hết”.

Thái Chính Dương lập tức nổi giận, với tư cách là cao thủ hàng đầu của một trong ba gia tộc lớn phía Tây Chiêu Châu, ông ta đã bao giờ bị sỉ nhục như thế đâu cơ chứ?

“Ông chán sống rồi!”

Ông ta giận dữ nhích chân, lao đến chỗ đối phương.

Tuy cao thủ nước Dương trên sàn đấu nói những câu sỉ nhục, nhưng khi đánh với Thái Chính Dương, trong mắt ông ta không hề có vẻ khinh thường, ông ta có thể đánh bại hết cao thủ dưới Siêu Phàm Thất Cảnh của Chiêu Châu bằng cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ đã là phi thường lắm rồi.

Lần này phải đối phó với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ hàng thật giá thật, ông ta không nắm chắc lắm.

Cho dù không nắm chắc, ông ta cũng phải dốc toàn lực, khiến cao thủ Chiêu Châu mất hết thể diện!

“Rầm rầm rầm!”

Ngay sau đó, hai người va vào nhau.

Tất cả những ai đang có mặt đều mở to mắt, khiếp sợ nhìn trận chiến bùng nổ trên sàn đấu, đúng là đã mắt, hai người đều không dùng chiêu thức hoa lệ nào, mà chọn cách giết người đơn giản đầy bạo lực.

Thái Chính Dương vốn đang khinh thường cao thủ nước Dương trên sàn đấu, lúc này mới nhận ra sự mạnh mẽ của đối phương.

Thì ra hồi nãy, khi giao chiến, đối phương vẫn chưa dốc toàn lực.

Bằng không, sao đối phương có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ ở cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ chứ?

Trận chiến càng kéo dài, Thái Chính Dương càng khiếp sợ hơn.

Ông ta dần thấy hơi lực bất tòng tâm, sức chiến đấu của đối phương quá mạnh, hơn hẳn sức chiến đấu mà Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ có thể phát huy.

“Rầm!”

Sau một đòn tấn công mãnh liệt, hai người đứng ở hai phía, đều thở hổn hển, trận chiến vừa rồi đã khiến họ tiêu hao rất nhiều.

Cao thủ nước Dương trên sàn đấu cũng có vẻ nghiêm nghị, Thái Chính Dương lực bất tòng tâm, ông ta cũng không dễ chịu cho lắm.

Thái Chính Dương nhìn chằm chằm vào đối phương, nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn thực lực của ông không chỉ ở mức Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ!”

Đối phương lập tức giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười khẩy: “Sao nào? Không thua nổi nên nghĩ thực lực của tôi ở trên Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ ư?”

Thái Chính Dương lạnh lùng nói: “Cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ không thể phát huy được thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, tôi đã cảm nhận được khí thế rất mạnh trên người ông, đó không phải khí thế của Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ, mà là của Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ”.

Nghe thấy thế, mọi người xôn xao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK