Thái độ của Phùng Kế Tông vô cùng hống hách, khiến Phùng Toàn ở đầu dây bên kia sắp tức nổ phổi.
Phùng Kế Tông sỉ nhục ông ta cũng thôi đi, cùng lắm chờ cậu ta về rồi dạy dỗ tử tế.
Nhưng quan trọng là thằng trời đánh này lại dám gây chuyện với Dương Thanh.
Bây giờ cả Giang Bình đều nghe lệnh Dương Thanh, ai dám đắc tội với anh chứ?
"Phùng Kế Tông! Tôi là chủ gia tộc họ Phùng, Phùng Toàn!"
Phùng Toàn giận dữ quát vào điện thoại: "Tôi khuyên cậu quỳ xuống xin cậu Thanh tha thứ ngay, bằng không đến lúc tôi qua đó, cho dù cậu Thanh không thèm lấy mạng cậu thì tôi cũng phải giết cậu!"
"Lão già, dám giả mạo chủ gia tộc họ Phùng trước mặt tôi, ông có giỏi thì tới nhanh lên!"
Phùng Kế Tông hùng hổ nói: "Hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết, để chờ tên giả mạo như ông tới lấy mạng tôi!"
Anh ta nói rồi cúp máy luôn. Phùng Kế Tông vốn đã coi thường Dương Thanh nên càng không bao giờ nghĩ cuộc gọi này là thật.
"Thằng nhãi! Tao thấy trò này của mày nhiều lắm rồi, cỡ mày mà cũng định lừa tao chắc?"
Phùng Kế Tông mỉa mai.
Dương Liễu cạnh anh ta cũng cười duyên, chế giễu: "Tần Y, anh rể cô có năng khiếu diễn đấy nhỉ, hay để tôi giới thiệu anh ta cho một công ty giải trí, để anh ta đóng vai phụ nhé? Không chừng một ngày cũng kiếm được mấy trăm, đủ để hai người sống rồi".
Người vây xem xung quanh đều chỉ trỏ Dương Thanh và Tần Y.
Tần Y tức run người, nếu Dương Thanh không ngăn cản, cô ta chỉ muốn lao tới xé nát miệng Dương Liễu luôn.
Dương Thanh như đang xem thằng hề biểu diễn, không nói năng gì.
Hội giao lưu vừa kết thúc, chắc chắn Phùng Toàn vẫn chưa đi xa, có lẽ khoảng mấy phút nữa ông ta sẽ đến.
"Anh họ, giờ này hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu đã kết thúc rồi nhỉ?"
Dương Liễu bỗng cười nói: "Hội giao lưu lần này vốn do nhà họ Phùng tổ chức, nhưng nhà họ Phùng lại nhường cho nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ, chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ không đối xử tệ bạc với nhà họ Phùng đâu ha?"
Nghe thấy thế, Phùng Kế Tông đắc ý nói: "Đương nhiên rồi!"
"Mỗi ba năm hội giao lưu mới được tổ chức một lần, lần nào bên tổ chức cũng kiếm bộn".
"Lần này nhà họ Phùng lại trao quyền tổ chức cho nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh là một trong ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ, sao có thể đối xử tệ bạc với nhà họ Phùng bọn anh chứ?"
"Không giấu gì em, nhà họ Mạnh đã hứa sẽ giúp nhà họ Phùng bọn anh mở rộng thị trường ở tỉnh lỵ sau khi hội giao lưu lần này kết thúc, không đến năm năm, nhà họ Phùng cũng sẽ trở thành một trong các gia tộc mạnh nhất tỉnh lỵ!"
Trên mặt Phùng Kế Tông tràn ngập sự kiêu ngạo và tự mãn.
Đám đông đang vây xem đều nhìn Phùng Kế Tông với vẻ hâm mộ, cũng thầm kinh ngạc, không ngờ lại có một gia tộc ở thành phố khác may mắn nhận được sự đề bạt của nhà họ Mạnh.
Vì hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu vừa kết thúc không lâu nên chuyện trong đó vẫn chưa được truyền ra ngoài, do đó chẳng mấy ai biết rõ rốt cuộc trong hội giao lưu đã có việc gì xảy ra.
Phùng Kế Tông chỉ là người của dòng phụ nhà họ Phùng, nếu không mang họ Phùng thì anh ta còn đủ tư cách để tham gia hội giao lưu ở khách sạn Lục Châu.
Anh ta càng không biết chủ gia tộc họ Mạnh và họ Ninh trong ba nhà quyền thế ở tỉnh lỵ đã lần lượt bị giết, hai nhà đó cũng đã bị đuổi khỏi Giang Bình vì một câu nói của Dương Thanh rồi.
Nghe thấy Phùng Kế Tông nói thế, mặt Tần Y - người không rõ sự thật xám ngoét như tro.
Tuy cô ta biết Dương Thanh đến từ gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô, nhưng cũng hiểu rõ anh đã bị gia tộc Vũ Văn đuổi khỏi Yến Đô từ rất nhiều năm trước rồi.
Theo cô ta thấy, bây giờ Dương Thanh chỉ có mỗi tập đoàn Nhạn Thanh, ngoài ra cũng được nhà họ Quan ở Giang Hải và nhà họ Trần ở Châu Thành sẵn lòng giúp đỡ.
Tuy Dương Thanh được nhà họ Quan và nhà họ Trần giúp đỡ, nhưng nhà họ Phùng lại được nhà họ Mạnh - một trong ba gia tộc lớn ở tỉnh lỵ che chở, sao anh có thể đối phó được?
"Anh rể, hay chúng ta rời khỏi đây trước nhé?"
Tần Y khẽ nói, trên mặt tràn ngập sự lo lắng.
Về phần những gì mà Dương Thanh vừa nói, bảo chủ gia tộc họ Phùng đến đây trong mười phút, điều đó vốn không thể thực hiện được, chỉ là hù dọa Phùng Kế Tông mà thôi.
Cô ta không muốn mình liên lụy tới Dương Thanh.
Dương Thanh mỉm cười ôn hòa: "Những kẻ dám bắt nạt em gái anh còn chưa trả giá đắt, sao anh có thể rời đi được?"
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tần Y sững sờ, trong mắt tràn ngập sự cảm động.
Tuy cô ta từng chủ động nhận Dương Thanh làm anh trai, nhưng cũng vì không kìm lòng được nên mới nói thế.
Nhưng rõ ràng Dương Thanh đã cho là thật, coi cô ta như em gái luôn.
Có câu nói này của Dương Thanh, sự e ngại trong lòng Tần Y lập tức tan thành mây khói, cô ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ơ? Em vợ biến thành em gái rồi à?"
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Dương Liễu chế giễu.
Phùng Kế Tông cười phá lên: "Theo anh thấy thì chắc là em gái mưa nhỉ? Ha ha ha ha!"
Nhìn dáng vẻ cười lớn của hai người đó, Tần Y chỉ cảm thấy buồn nôn.
Thời gian trôi đi từng chút một, năm phút nhanh chóng qua đi nhưng vẫn chưa thấy Phùng Toàn đến.
Sáu phút!
Tám phút!
Mười phút!
Thoáng cái đã hết mười phút, nhưng Phùng Toàn vẫn chưa xuất hiện.
"Thằng nhãi kia, hết mười phút rồi đấy, sao chủ gia tộc họ Phùng mà mày nói vẫn chưa tới vậy?"
Phùng Kế Tông giơ tay lên xem đồng hồ, mỉa mai: "Dám vờ vịt trước mặt tao, mày đang tự khiến mình bẽ mặt đấy à?"
Dương Liễu che miệng cười: "Anh họ, hồi nãy em đã nói với anh rồi, anh ta chỉ là thằng ở rể mà thôi, làm gì có tư cách để khiến chủ gia tộc họ Phùng đích thân đến đây chứ?"
Trong mắt cô ta tràn ngập sự căm hận.