Ngải Lâm vội nói, trên mặt tràn ngập vẻ kiên định.
Dương Thanh nhìn bé Tĩnh An trong lòng Ngải Lâm, lại nhìn cô ấy rồi nói: “Chị Lâm, em biết chị rất lo cho Mã Siêu, muốn ở bên cậu ấy khi cậu ấy khó khăn nhất, nhưng bé Tĩnh An còn nhỏ như thế, nếu chị đi thì bé Tĩnh An phải làm sao bây giờ?”
“Em nghĩ nếu bây giờ Mã Siêu vẫn còn ý thức, cậu ấy sẽ mong chị có thể chăm sóc bé Tĩnh An thay vì ở bên mình hơn”.
“Chị cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho cậu ấy, không để cậu ấy gặp chuyện gì”.
Dương Thanh vốn định tu luyện đến khi bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng hiệu quả tu luyện mấy ngày nay rất thấp, vì anh không sao bình tĩnh nổi, chỉ lo cho Mã Siêu.
Bây giờ chỉ có Phùng Giai Di ở bên Mã Siêu, Mã Siêu lại mất ý thức, không ai có thể bảo đảm rằng bệnh tình của Mã Siêu sẽ không trở nặng.
Phùng Tiểu Uyển vẫn chưa nghiên cứu được gì, anh định về Yến Đô trước, xác nhận Mã Siêu không sao rồi đến biên giới phía Bắc một phen.
Ở biên giới phía Bắc có Y Vương với y thuật hết sức cao siêu, nếu không bất đắc dĩ, anh cũng không muốn đến đó để nhờ Y Vương hỗ trợ.
Nhưng Mã Siêu đã mất ý thức quá lâu, anh lo rằng một khi bỏ lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất thì Mã Siêu sẽ phải chịu di chứng nghiêm trọng mất.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, chẳng những Ngải Lâm không định lùi bước mà vẻ kiên định trong mắt còn rõ rệt hơn.
Ngải Lâm nói với vẻ kiên quyết: “Dương Thanh, tôi phải quay về bên anh ấy! Về phần bé Tĩnh An, tôi sẽ để con bé ở đây, nhờ Tiểu Uyển chăm sóc con bé cũng được”.
Phùng Tiểu Uyển nhìn Ngải Lâm rồi nhìn Dương Thanh, nói: “Anh Thanh, nếu chị Lâm đã muốn quay về bên anh Siêu, chi bằng anh cứ đưa chị ấy về đi! Em sẽ chăm sóc bé Tĩnh An cẩn thận”.
Dương Thanh thở dài: “Nếu vậy thì em sẽ đưa chị về!”
Ngải Lâm vội nói: “Cảm ơn cậu!”
Tối đó, Dương Thanh đưa Ngải Lâm rời khỏi Miêu Thành.
Sáng sớm hôm sau, họ đến Yến Đô.
Lại đặt chân lên mảnh đất này, trên mặt Ngải Lâm tràn ngập vẻ hoài niệm. Vì lo cho Mã Siêu nên cô ấy đến dinh thự Vân Phong với Dương Thanh trước.
Nửa tiếng sau, ở dinh thự Vân Phong.
Ngải Lâm nhìn Mã Siêu đang đờ đẫn, không nói năng gì, không sao kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa, lập tức bật khóc: “Chồng, anh đừng làm em sợ, anh mau tỉnh lại đi được không? Em xin anh mau tỉnh lại đi mà!”
Cho dù cô ấy kêu khóc thế nào, Mã Siêu vẫn thờ ơ, nhìn Ngải Lâm với vẻ mặt không cảm xúc.
“Khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi!”
Dương Thanh chừa không gian riêng cho Ngải Lâm và Mã Siêu, đi ra ngoài với Phùng Giai Di, nói bằng giọng cảm kích.
Phùng Giai Di khẽ lắc đầu, nói với vẻ nghiêm nghị: “Tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể chữa trị cho anh họ, còn anh thì sao? Có thu hoạch được gì từ chuyến đi đến Miêu Thành không thế?”
Dương Thanh lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa tìm ra cách khôi phục ý thức cho Mã Siêu, nhưng Tiểu Uyển vẫn đang cố gắng”.
“Tôi định đến chiến vực ở biên giới phía Bắc một chuyến, có lẽ sẽ tìm ra cách giúp Mã Siêu tỉnh táo lại”.
Phùng Giai Di nói: “Nếu vậy thì anh cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt”.
Phùng Giai Di cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tuy cô ta mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh nhưng đã thuộc loại mạnh nhất Yến Đô rồi.
Trừ khi kẻ địch có thực lực siêu mạnh tìm đến đây, bằng không ở Yến Đô, không ai có thể làm gì cô ta hết.
Dương Thanh nói: “Thật sự rất cảm ơn cô! Nỗ lực của cô trong khoảng thời gian này sẽ không uổng phí đâu”.
Phùng Giai Di cười khổ: “Anh cũng biết, mong ước lớn nhất của tôi bây giờ là giúp bố tôi được tự do, ông ấy vẫn đang bị giam lỏng ở Hoàng tộc họ Phùng, còn bị cách chức người thừa kế, tôi sợ ông ấy sẽ gặp nguy hiểm”.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Khi nào quay về sau chuyến này, tôi sẽ đến Hoàng tộc họ Phùng với cô”.
Phùng Giai Di nói với vẻ chân thành: “Cảm ơn anh nhé!”
Tiếp đến, Dương Thanh tới tập đoàn Nhạn Thanh. Lâu lắm rồi anh không ngó ngàng gì đến tập doàn Nhạn Thanh, lần này vừa hay qua đó xem thế nào.
Văn phòng chủ tịch, tập đoàn Nhạn Thanh.
Lạc Bân kích động nhìn Dương Thanh: “Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Dương Thanh thấy hình như Lạc Bân lại gầy đi, không khỏi áy náy, bởi vì anh bận lo chuyện khác nên không ngó ngàng gì đến Nhạn Thanh, Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng được anh cho người đưa tới nơi an toàn.
Có thể nói, bây giờ Lạc Bân đang phải chống chọi một mình, mọi công việc trong tập đoàn đều do ông ta phụ trách.
Dương Thanh an ủi: “Vất vả cho ông rồi! Cố gắng thêm thời gian nữa, sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ đón Tần Thanh Tâm và Tần Y về, khi đó tôi cũng có thể yên ổn ở đây”.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, tôi không vất vả chút nào, tôi vẫn chịu được! Cậu cứ yên tâm, đến khi cậu quay về, chắc chắn tôi sẽ trả cho cậu tập đoàn hùng mạnh nhất!”
Dương Thanh gật đầu, vỗ vai Lạc Bân: “Tôi tin ông!”
Câu nói này khiến Lạc Bân vô cùng cảm động, cảm thấy có vất vả đến đâu cũng đáng.
Dương Thanh hỏi: “Bây giờ tập đoàn còn gặp khó khăn gì khi phát triển không?”
Lạc Bân có vẻ do dự, hình như đang phân vân xem có nên nói cho Dương Thanh biết không.
Dương Thanh nhíu mày: “Nói đi!”
Lúc này Lạc Bân mới nói: “Một tháng trước, có một doanh nghiệp ở nơi khác tiến vào Yến Đô, tên là tập đoàn Thuận Thiên, hình như tập đoàn này được lập ra để đối phó với tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Bởi vì các lĩnh vực kinh doanh của họ giống hệt tập đoàn Nhạn Thanh, hơn nữa họ đã cướp mất rất nhiều đối tác của chúng ta rồi”.
“Quan trọng là chỉ trong một tháng, tập đoàn Thuận Thiên đã có thực lực rất gần với tập đoàn Nhạn Thanh, hai doanh nghiệp thường xuyên xảy ra xung đột”.
“Tôi cảm thấy đối phương đang nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh nhíu mày: “Ông biết chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên là ai chứ?”
Lạc Bân lắc đầu: “Chỉ biết mỗi tên, nhưng khi tôi điều tra thì lại không tìm thấy gì, tôi có cảm giác đối phương chỉ là con rối bị đẩy ra ngoài, phía sau lưng đối phương là một người hoàn toàn khác”.
Dương Thanh lập tức sầm mặt: “Cho dù là ai, nếu đã dám động đến tập đoàn Nhạn Thanh thì đừng hòng sống sót!”
Anh nói rồi lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Lạc Bân: “Trong tấm thẻ này có năm tỷ, tôi giao hết cho ông, nếu tập đoàn Thuận Thiên dám động đến lợi ích của chúng ta thì cứ dồn họ vào chỗ chết cho tôi! Nếu thiếu tiền, ông có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”.
Lạc Bân rất kinh hãi, ông ta biết Dương Thanh giàu có, nhưng không ngờ Dương Thanh bỏ năm tỷ ra mà cứ như đang chơi, anh không hề quan tâm gì đến số tiền này.
“Vâng, thưa chủ tịch!”
Lạc Bân vội cao giọng đáp.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân bỗng vang lên. Ông ta nhìn dãy số trên màn hình, bỗng trở nên nghiêm nghị, nhìn về phía Dương Thanh: “Chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên - La Thế Hoành gọi đến ạ!”