Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1474: Tình hình trận chiến thăng cấp​




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.

**********



Mấy người Thượng Quan Hoàng ở cách đó không xa đều mang vẻ mặt tuyệt vọng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bây giờ, Dương Thanh bị thương nặng, hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng bị Diệp Lâm làm trọng thượng, cũng như lời lão ta nói, còn ai có thể cứu Dương Thanh đây?



“Cậu Thanh, cậu mau tỉnh lại đi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tống Tả và Tống Hữu ngã bên cạnh Dương Thanh đều mong đợi nhìn về phía anh, cầu xin nói.



Lúc này Dương Thanh giống như một hòa thượng đang ngồi thiền, vừa giống như đã ngủ thiếp đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Chỉ cần Diệp Lâm đánh tới, e rằng Dương Thanh sẽ bị hạ gục trong nháy mắt. Có thể nói Dương Thanh là hy vọng của hai anh em họ Tống, cũng là hy vọng của những thế lực thân thiết với Dương Thanh là mấy người Thượng Quan Hoàng.



Nhưng Diệp Lâm đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dương Thanh, đứng trên cao nhìn Dương Thanh đang ngồi khoanh chân, tàn nhẫn nói: “Đợi đến lúc mày chết rồi, Hoàng tộc họ Diệp chắc chắn sẽ tìm đến tất cả người thân bạn bè của mày, sau đó giết chết bọn họ. Mày yên tâm, tao sẽ không để mày quá cô đơn dưới nơi suối vàng đâu”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





“Không phải mày vẫn luôn không muốn Đế Thôn xuất thế sao? Đợi khi mày chết rồi, cuộc đấu võ tranh giành ngôi Vương của Yến Đô sẽ tiếp tục tiến hành. Không có mày ngăn cản, Hoàng tộc họ Diệp tao có thể tùy ý nâng đỡ một con rối biết nghe lời, sau này, Đế Thôn cũng sẽ do Hoàng tộc họ Diệp tao quản lý”.



“Dương Thanh, mày có thể chết rồi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Diệp Lâm vừa dứt lời, một khí thế võ đạo đáng sợ ngưng tụ trên chân phải của lão ta, chân trái của lão ta không di chuyển, còn chân phải thì đá về phía sau, sau đó muốn đạp lên đầu Dương Thanh.



“Chết đi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Diệp Lâm hét to một tiếng, chân phải mang theo tất cả sức mạnh của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh giậm mạnh xuống.



“Vù!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lúc đòn trí mạng này của Diệp Lâm rơi xuống, Dương Thanh khi nãy còn đang ngồi khoanh chân ngay tại chỗ đột nhiên biến mất, mà đòn tấn công của Diệp Lâm cũng thất bại.



Lúc này, Diệp Lâm cảm thấy nổi da gà khắp người, lão ta có ảo giác Dương Thanh khi nãy còn ở trước mặt mình thật sự đã biến mất không còn tăm hơi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Một cảm giác nguy hiểm cực kỳ đáng sợ xuất hiện trên người lão ta.



“Dương Thanh, mày lăn ra đây cho tao!”, Diệp Lâm tức muốn hộc máu, giận dữ hét to.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sâu trong đôi mắt của lão ta lộ ra chút sợ hãi, rõ ràng Dương Thanh đã như đèn cạn dầu, không ngờ lại biến mất lúc đòn tấn công của lão ta rơi xuống, điều này khiến lão ta có cảm giác như đang nằm mơ vậy.



Nhưng lão ta hiểu tất cả mọi chuyện đều là sự thật, Dương Thanh thật sự đã biến mất, ngay cả lão ta cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của Dương Thanh, như thế thật sự rất nguy hiểm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đúng lúc này, một cảm giác vô cùng nguy hiểm bỗng xuất hiện sau lưng Diệp Lâm.



Sắc mặt Diệp Lâm lập tức thay đổi, vội vã xoay người, vào lúc xoay người, lão ta đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, đấm một phát về phía sau.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Ầm!”



Dương Thanh đứng ở sau lưng hờ hững giơ tay lên, nắm đấm của Diệp Lâm đánh vào lòng bàn tay của anh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Dương Thanh!”



Diệp Lâm nhìn Dương Thanh trước mặt bằng vẻ mặt dữ tợn, cực kỳ tức giận.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lão ta thật sự không nghĩ ra rốt cuộc trên người Dương Thanh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ trên người anh.



Lão ta đã là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng vẫn cảm thấy Dương Thanh nguy hiểm, có thể tưởng tượng được Dương Thanh lúc này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Diệp Lâm, trêu vào tôi, sẽ là ác mộng cả đời này của ông, cũng sẽ là ngày tận thế của Hoàng tộc họ Diệp ông!”



Dương Thanh cất lời, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, như đang nói một chuyện rất bình thường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Diệp Lâm sắp nổi điên rồi, một cao thủ cảnh giới võ thuật chỉ là Siêu Phàm Nhị Cảnh lại dám uy hiếp cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh hàng thật giá thật là lão ta.



Nhưng khí thế võ đạo trên người Dương Thanh lúc này lại cực kỳ đáng sợ, dù là lão ta cũng bị trấn áp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Chỉ biết nói khoác, đánh bại tao đã rồi nói!”



Diệp Lâm giận dữ quát lên, điên cuồng đánh một đòn về phía Dương Thanh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Hừ!”



Dương Thanh tỏ vẻ xem thường, khí thế võ đạo trên người dâng cao, đấm ra một phát.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Oành!”





Một âm thanh thật lớn vang lên, nắm đấm của Dương Thanh đánh mạnh lên lồng ngực của Diệp Lâm, khiến Diệp Lâm liên tục lùi bảy tám bước.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đòn đánh này hoàn toàn hủy đi sự tự tin của Diệp Lâm.



“Cảnh… Cảnh giới của mày, đột phá rồi?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Diệp Lâm cố nén máu tươi muốn trào ra ở sâu trong cổ họng, nhìn chằm chằm Dương Thanh chất vấn.



Trừ khi là Dương Thanh đột phá, nếu không lão ta thật sự không nghĩ ra vì sao Dương Thanh đã bị thương nặng còn có thể bộc phát ra thực lực đáng sợ như thế?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Ông không có tư cách biết!”



Dương Thanh lạnh lùng nói: “Ông có thể chết rồi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Ầm ầm ầm!”



Đúng vào lúc này, một khí thế võ đạo vừa đáng sợ vừa tà ác bỗng dưng tràn ngập cả Yến Sơn, cả Yến Sơn đều bắt đầu rung lên dưới khí thế tà ác và kinh khủng này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Xảy ra chuyện gì vậy?”



Lúc này, những cao thủ đang theo dõi cuộc chiến ở cách đó không xa ngay cả đứng cũng không vững, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Dương Thanh vốn dĩ muốn cho Diệp Lâm một đòn cuối cùng cũng vô thức ngừng tấn công, vẻ mặt khiếp sợ, đưa mắt nhìn về một hướng.



Diệp Lâm cũng nhìn về hướng kia, hơi thở võ đạo kinh khủng và tà ác đó truyền đến từ hướng kia.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Một ông lão mặc áo đen xuất hiện dưới ánh nhìn chăm chú của Dương Thanh và Diệp Lâm.



“Lưu lão quái!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nhìn thấy Lưu lão quái, Diệp Lâm lập tức vui vẻ, khí thế đáng sợ vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh đang phát ra từ trên người Lưu lão quái.



Lưu lão quái vốn dĩ được Hoàng tộc họ Diệp mời đến để cùng đối phó với Dương Thanh, bây giờ Diệp Lâm đã nhận ra mình không phải đối thủ của Dương Thanh, bây giờ Lưu lão quái bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy, điều này khiến lão ta cực kỳ vui vẻ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Dương Thanh, hôm nay mày chết chắc rồi, ha ha ha ha…”



Diệp Lâm lập tức cười to, ánh mắt cực kỳ đắc ý, lúc nhìn về phía Dương Thanh giống như đang nhìn một kẻ đã chết vậy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Dương Thanh không để ý đến Diệp Lâm, mà nhìn về phía Lưu lão quái bằng vẻ mặt nặng nề, anh cảm nhận được một hơi thở cực kỳ tà ác từ trên người lão ta.



Lúc này, đôi mắt Lưu lão quái đỏ bừng, tựa như một ác ma đến từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Dương Thanh có một ảo giác, Lưu lão quái bây giờ như sắp không thể khống chế bản thân rồi vậy.



“Cậu Thanh!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hai anh em Tống Tả và Tống Hữu đứng bên cạnh Dương Thanh, vẻ mặt nghiêm túc.



“Không thấy Diệp Hoàng đâu nữa!”, Tống Hữu chợt cất lời.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Tôi hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Diệp Hoàng, chỉ có một khả năng, đó là lão ta đã chết rồi!”, Tống Tả cũng lên tiếng.



Dương Thanh thử cảm nhận, nhưng thật sự không cảm nhận được hơi thở của Diệp Hoàng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nơi này là Yến Sơn, vốn dĩ là nơi bọn họ quyết chiến, Hoàng tộc họ Diệp đến là muốn khống chế Đế Thôn, Diệp Hoàng không thể rời đi vào tình huống thế này được, vậy chỉ có một khả năng, Diệp Hoàng đã chết.



Nhưng vì sao Diệp Hoàng lại chết? Bị ai giết?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nơi này là chiến trường của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ngoài Dương Thanh và hai anh em họ Tống, chỉ còn lại Diệp Lâm, Lưu lão quái và một Diệp Hoàng.



Khi nãy anh và hai anh em họ Tống đều bị Diệp Lâm làm bị thương nặng, chỉ có Lưu lão quái và Diệp Hoàng đột nhiên biến mất.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bây giờ chỉ có một mình Lưu lão quái xuất hiện, còn hơi thở của Diệp Hoàng thì lại biến mất, chỉ có thể nói Lưu lão quái chính là người giết chết Diệp Hoàng.



Diệp Lâm cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra điều này. Trước đó lúc Lưu lão quái ra tay với Diệp Hoàng cũng là lúc Diệp Lâm ra tay với Dương Thanh, cho nên lão ta hoàn toàn không chú ý đến chuyện của Diệp Hoàng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bây giờ lại cảm thấy điều không đúng từ trên người Lưu lão quái. “Lưu lão quái, con trai Diệp Hoàng của tôi đâu?” Cập nhật nh*anh nhất trên ТгцyenАРР.cом



Diệp Lâm tức giận chất vấn Lưu lão quái.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lưu lão quái nhìn về phía Diệp Lâm bằng đôi mắt đỏ tươi, cười quái dị nói: "Khà khà, máu tươi của con trai ông rất ngon! Cổ trùng của tôi rất thích

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK