Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Hoàng Tiến nói đã khiến Dương Thanh hoàn toàn nổi giận, anh đấm một phát, đẩy lùi ông ta.

Dương Thanh cắn răng: “Nếu ông muốn chết, tôi đành giúp vậy!”

Ngay sau đó, sức mạnh cuồng bạo lập tức bùng nổ từ người anh, mắt anh đỏ ngầu, đồng thời trên trán anh xuất hiện một hoa văn màu máu.

Nét mặt Hoàng Tiến hết sức nghiêm nghị, ông ta đã cảm nhận được khí thế không gì ngăn nổi từ Dương Thanh, ít nhất anh đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong rồi.

Trong mắt Hoàng Tiến tràn ngập vẻ kiên nghị, ông ta không hề định lùi bước khi thấy Dương Thanh mạnh hơn.

“Giết!”

Dương Thanh tức giận quát rồi lao tới chỗ Hoàng Tiến.

Hoàng Tiến bỗng giậm mạnh chân, bước lên đỡ đòn.

“Rầm!”

Đòn đánh của hai người va vào nhau, Hoàng Tiến lập tức lùi bảy tám bước, còn Dương Thanh thì vẫn tiến lên phía trước, lao về phía ông ta.

“Rầm rầm rầm!”

Đòn tấn công nào của Dương Thanh cũng khiến Hoàng Tiến lùi bảy tám bước, sau mấy lượt đánh, Hoàng Tiến đã lùi mấy chục bước, khóe miệng còn rỉ máu tươi.

“Không hổ là người sở hữu huyết mạch cuồng hóa, quả nhiên rất mạnh, nhưng nếu cậu chỉ có chút thực lực ấy thì không đủ để giết tôi!”

Hoàng Tiến lau máu ở khóe miệng, bỗng nhắm mắt lại, không biết đang làm gì.

Dương Thanh cũng không sốt ruột, đứng chờ Hoàng Tiến.

Mấy chục giây sau, Hoàng Tiến bỗng mở mắt ra, lòng trắng trong mắt ông ta đã mất hết, chỉ còn con ngươi, trông hết sức quái dị.

Đồng thời, khí thế của ông ta cũng mạnh mẽ hơn, có vẻ đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

“Ài!”

Miêu thành chủ đang câu cá bỗng thở dài: “Sao cậu phải làm thế chứ? Đáng tiếc! Đáng tiếc!”

Dương Thanh không hiểu ý Miêu thành chủ, nhưng anh biết ông lão đang nói với Hoàng Tiến.

Hoàng Tiến đáp: “Không có gì phải tiếc cả, được đánh một trận với cao thủ sở hữu huyết mạch cuồng hóa, có chết tôi cũng cam lòng!”

Ông ta nói rồi tức giận quát: “Khai, hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, kinh, tử, tám cửa mở!”

Ngay sau tiếng quát đó, khí thế cuồng bạo lập tức bùng nổ từ người ông ta.

Dương Thanh biến sắc, anh có thể cảm nhận được thực lực của Hoàng Tiến đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh rồi.

Anh biết Hoàng Tiến chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, đây vốn là một lằn ranh, rất ít người có thể phát huy được thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh khi đang ở Siêu Phàm Thất Cảnh.

Ngay cả anh cũng chỉ giữ được thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, miễn cưỡng đạt đến bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh dưới sự giúp đỡ của huyết mạch cuồng hóa và Chiến Thần Quyết.

Nhưng bây giờ, Hoàng Tiến lại phát huy được thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh khi đang ở Siêu Phàm Thất Cảnh.

“Cậu chuẩn bị xong chưa?”

Hoàng Tiến chợt hỏi.

Dương Thanh không dám khinh thường, lập tức vận chuyển Chiến Thần Quyết đến cực hạn, còn kích hoạt cả huyết mạch cuồng hóa, tộc văn trên trán anh trông rất nổi bật.

Khí thế bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh lan ra từ người anh.

Dương Thanh quát: “Tới đi!”

Sau khi nhận được câu trả lời, Hoàng Tiến không chần chừ nữa. Ông ta bỗng giậm chân, lập tức nhảy bật lên khỏi mặt đất như lò xo rồi lao tới chỗ Dương Thanh.

Nét mặt Dương Thanh hết sức nghiêm nghị, anh không dám phân tâm, hơi nhích chân, cũng lao về phía Hoàng Tiến.

“Rầm!”

Ngay sau đó, hai người đụng vào nhau, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người họ.

“Rầm rầm rầm!”

Mấy tảng đá bên bờ Long Khê lập tức vỡ nát.

Nhưng những thứ nằm trong phạm vi năm mét xung quanh Miêu thành chủ vẫn không làm sao, như không gì có thể xâm phạm.

Miêu thành chủ vẫn ngồi vững, ảnh hưởng khổng lồ từ cú va chạm kia không hề ảnh hưởng đến ông lão.

“Rầm rầm rầm!”

Trận chiến vẫn tiếp diễn, Dương Thanh hoàn toàn phát huy trạng thái mạnh nhất của mình, nhưng cho dù như thế thì anh vẫn không phải đối thủ của Hoàng Tiến, lần va chạm nào cũng bị ông ta áp đảo.

Sau khi đánh mấy chiêu, khóe miệng Dương Thanh đã rỉ máu.

Không ngờ anh lại bị nội thương!

Hoàng Tiến cũng không thoải mái gì cho cam, sắc mặt ông ta tái nhợt, còn có vẻ đau đớn, hình như đang phải chịu áp lực khổng lồ.

“Chiến!”

Hoàng Tiến hét lớn, lại lao tới chỗ Dương Thanh.

Dương Thanh chưa kịp hồi phục thì đã phải đánh tiếp với Hoàng Tiến rồi.

Ban đầu, Dương Thanh vẫn phải chịu áp lực cực lớn, nhưng sau khi hai người tiếp tục chiến đấu, Dương Thanh chợt phát hiện khí thế của Hoàng Tiến đang dần yếu đi.

“Rầm!”

Mãi đến khi Dương Thanh đánh bay Hoàng Tiến, anh mới nhận ra ông ta thực sự không chịu nổi nữa rồi.

Dương Thanh hơi choáng váng, hồi nãy thực lực của Hoàng Tiến vẫn ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, sao chỉ sau thoáng chốc đã yếu hẳn đi? Còn bị anh đánh bay trong một đòn nữa chứ.

Sau khi rơi xuống đất, Hoàng Tiến hộc máu, khí thế lập tức tan biến.

Đôi mắt đen nhánh của Hoàng Tiến cũng dần trở lại bình thường.

“Ông thua rồi!”

Dương Thanh nhìn Hoàng Tiến từ trên cao với vẻ mặt nặng nề.

Nhưng Hoàng Tiến lại bò dậy, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi vẫn đứng dậy được, tức là chưa thua! Tôi đã nói rồi, trừ khi cậu giết tôi, bằng không, chỉ cần tôi có sức tái chiến, chắc chắn tôi sẽ tiếp tục quấy rầy cậu!”

Dương Thanh không hiểu tại sao Hoàng Tiến lại kiên trì như thế, nhưng anh biết với trạng thái bây giờ của ông ta, có lẽ ông ta còn không chịu nổi một đòn từ anh.

Hoàng Tiến chưa đi đến trước mặt Dương Thanh thì đã lảo đảo, ngã đập mặt xuống đất, trên mặt lập tức đầy máu tươi.

Nhưng Hoàng Tiến vẫn không chịu bỏ cuộc, ông ta lại bò dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh, lại đây, chúng ta đánh tiếp!”

Dương Thanh vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy vui khi thắng. Anh cảm thấy rất nặng nề, không hiểu tại sao Hoàng Tiến phải kiên trì như vậy.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không giết ông! Ông cũng đã bỏ qua cho tôi khi có thực lực giết tôi, xem như lần này chúng ta hòa, nếu lần sau ông dám gây sự nữa, tôi sẽ không tha cho ông!”

“Tôi vẫn chưa ngã xuống! Tôi vẫn chiến đấu được!”

Hoàng Tiến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ ông ta đi đường cũng khó khăn, lấy đâu ra sức đánh tiếp chứ?

Dương Thanh không nói gì thêm, chỉ nhìn Hoàng Tiến đang bước từng bước về phía mình.

Khi sắp đến trước mặt anh, Hoàng Tiến bỗng lảo đảo, ngã nhào xuống đất.

Lần này ông ta không đứng dậy nổi nữa, mà hoàn toàn hôn mê.

“Ài!”

Miêu thành chủ thở dài, cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Tiến đang nằm dưới đất: “Đúng là đáng tiếc! Cậu ta có thể bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh khi mới năm mươi tuổi, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng được xem như thiên tài”.

“Nhưng cậu ta quá cố chấp, tuy biết mình không phải đối thủ của cháu nhưng vẫn nhất quyết đòi đánh một trận sống còn với cháu, còn mở hết tám cửa kỳ môn độn giáp, tu vi cũng mất hết theo”.

Nghe thấy Miêu thành chủ nói thế, Dương Thanh rất kinh ngạc: “Ông nói… Hoàng Tiến đã mất hết tu vi rồi ư?”

Miêu thành chủ gật đầu: “Cậu ta tu luyện thuật kỳ môn độn giáp, với cảnh giới bây giờ của cậu ta, cậu ta chỉ mở được sáu cửa, nhưng cậu ta đã cố mở tám cửa, trong tình huống này, cậu ta chỉ còn một kết cục, đó là mất hết võ công!”

Lời ngỏ: Góp gạo đọc truyện chung​

Vì kinh phí mua bộ truyện này khá cao nên bạn nào có dư giả thì ủng hộ tụi mình một ít nhé, có thì quý còn không thì thôi k sao :big_smile:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK