Dương Thanh và người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đứng một mình trên một tảng đá, hai người nhìn nhau. Sắc mặt Dương Thanh trắng bệch, hơi thở võ thuật trên người cũng hơi phập phồng.
Còn người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, khóe miệng có vết máu, giống như che giấu thương thế trong cơ thể.
"Phụt!" Bỗng nhiên, người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật trên người rút lui như thủy triều, biến mất trong tích tắc.
Ngược lại Dương Thanh, ngoài sắc mặt trắng bệch ra thì hơi thở võ thuật lan tràn từ trên người anh vẫn mạnh mẽ.
"Ông thua rồi!"
Dương Thanh thốt lên, nhưng trên mặt không hề lộ ra sự khinh thường hay mỉa mai người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, bởi vì chỉ có anh mới biết mình phải trả giá đắt thế nào mới có thể đánh bại đối thủ.
Hiện giờ, võ công của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng bởi vì tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nên bây giờ anh có thể sử dụng phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, có nghĩa là ít nhất anh có thể bộc phát thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh.
Nhưng nếu chỉ dựa vào phép hô hấp tầng thứ sáu còn lâu mới là đối thủ của người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Sở dĩ Dương Thanh có thể đánh bại đối thủ là bởi vì anh đã sử dụng huyết mạch cuồng hóa, mà khi sử dụng huyết mạch cuồng hóa này, sẽ gặp phải một tác dụng phụ rất nghiêm trọng, đó là khiến cho các cơ quan của mình dần trở nên kiệt quệ.
Trước đó cụ Đổng đã từng nói với Dương Thanh, dù võ công có đột phá vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nếu chưa đến đường cùng thì tuyệt đối không được sử dụng huyết mạch cuồng hóa. Có thể tưởng tượng anh đã trả giá cỡ nào khi sử dụng huyết mạch cuồng hóa này. "Rốt cuộc cậu là ai? Rõ ràng chỉ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh thế mà lại có thể bộc phát ra thực lực của Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong?"
Sắc mặt của người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan nghiêm nghị hỏi Dương Thanh.
Không phải ông ta chưa từng gặp thiên tài võ thuật có thể vượt cảnh giới đánh bại kẻ địch, nhưng cao thủ có thể vượt hai cảnh giới để đánh bại kẻ địch thì lại càng hiếm thấy.
Mà lão ta là người bảo vệ Hoàng tộc, chứ nào phải là cao thủ Siêu Phàm Cảnh tầm thường.
Muốn lấy thấp hơn hai cảnh giới để đánh bại lão ta, khó hơn lên trời.
Nhưng Dương Thanh đã làm được.
Bây giờ lão ta bị thương nặng, hoàn toàn không còn sức chiến đấu, trong khi Dương Thanh chỉ bị thương nhẹ, vẫn duy trì được sức chiến đấu mạnh mẽ.
Dương Thanh vô cảm nhìn lão ta nói: "Nếu tôi nói tôi cũng không biết mình là ai, ông có tin không?"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan nhíu mày. Quả thật lão ta không tin, thiên tài võ thuật này lại là kẻ vô danh.
Dù trong những gia tộc cổ võ kia Dương Thanh cũng có thể là cao thủ hàng đầu ở đó ấy nhỉ?
Không một gia tộc nào có thể cho phép một người như vậy lưu lạc bên ngoài.
"Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết thì thôi vậy!"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan bỗng thở dài, nói với Dương Thanh: "Thua là thua, nếu tôi đã thua thì sống chết của tôi đều do cậu quyết định!"
"Đương nhiên, trước khi giết tôi, tôi vẫn là có lòng tốt khuyên cậu một câu, nếu cậu giết tôi sẽ mang tới họa chết người cho cậu".
Dương Thanh nghe người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan nói xong thì nhíu mày, lạnh giọng nói: "Ông uy hiếp tôi?"
Đối phương lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu thôi. Bởi vì tôi không muốn vì tôi mà khiến một thiên tài võ thuật như cậu phải mất mạng, rất đáng tiếc".
"Với tư cách là người bảo vệ của Hoàng tộc, tôi bị ràng buộc bởi một số quy tắc. Không phải là tôi không muốn cứu người Hoàng tộc họ Thượng Quan mà do quy tắc trói buộc. Khi nào Hoàng tộc họ Thượng Quan gặp phải họa diệt tộc, tôi mới có thể ra tay, nếu không một khi tôi ra tay sẽ vi phạm quy tắc".
"Có một số chuyện tôi không thể nói với cậu, tôi chỉ có thể nói với cậu tuy cậu rất mạnh nhưng vẫn không là gì so với những người kia".
Dương Thanh có thể nhận ra người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan không có ác ý với anh, mà thật sự đang nhắc nhở anh một ít chuyện.
Dù lão ta không nói rõ ràng nhưng Dương Thanh cũng biết được một số việc. Thứ nhất những người bảo vệ này cũng là bất đắc dĩ. Bởi vị bản thân bọn họ đều bị thế lực nào đó khống chế. Thứ hai, bọn họ phải tuân theo quy tắc, chỉ khi nào hoàng tộc đừng trước nguy cơ bị diệt vong, bọn họ mới được ra tay.
Ngoài ra, nếu Dương Thanh giết người bảo vệ của bất kỳ hoàng tộc nào anh đều sẽ bị thế lực phía sau bọn họ đuổi giết.
Dương Thanh đột nhiên hỏi: "Nói vậy, sở dĩ ông xuất hiện đánh với tôi là vì tôi sẽ khiến Hoàng tộc họ Thượng Quan bị tiêu diệt?"
Người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan hờ hững nói: "Với thực lực mạnh mẽ của cậu muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Thượng Quan dễ như trở bàn tay."
Lúc này Dương Thanh mới hiểu rõ thì ra là nguyên nhân này. Sở dĩ sau khi anh xuất hiện ở Hoàng tộc họ Thượng Quan thì đối phương mới xuất hiện theo, nguyên nhân không phải vì bị anh kích động, dù anh không nói khích thì đối phương cũng sẽ xuất hiện.
Dương Thanh im lặng, bình tĩnh nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, mà đối phương cũng đang bình tĩnh nhìn anh. Hai người đều không lên tiếng.
Một lúc lâu, Dương Thanh bỗng xoay người, sau khi đã đi rất xa, đột nhiên một giọng nói truyền tới: "Tôi sẽ không tiêu diệt Hoàng tộc họ Thượng Quan!"
Dứt lời bóng dáng của Dương Thanh biến mất trên đỉnh núi Thanh Sơn.
Vẻ mặt của người bảo vệ Hoàng tộc Họ Thượng Quan lộ ra vẻ thoải mái, nở nụ cười tự giễu: "Không ngờ, mình đường đường là người bảo vệ Hoàng tộc mà cũng có ngày hôm nay?"
Nói xong, lão ta cũng rời khỏi Thanh Sơn. Lần này đấu với Dương Thanh, lão ta bị thương rất nặng nếu không tu luyện mấy tháng e là khó khôi phục được.
Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: "Anh cả nói không sai, bây giờ Dương Thanh không phải là đối thủ của người bảo vệ, thì sau này cũng sẽ không. Cậu ta muốn đụng đến Hoàng tộc, trừ khi bước qua được ải của người bảo vệ trước đã".
Trên mặt Thượng Quan Hoàng cũng hơi nghiêm nghị, ánh mắt liếc nhìn mọi người, sau đó nói: "Từ hôm nay trở đi, đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí, là người thừa kế Hoàng vị của Hoàng tộc họ Thượng Quan, chọn ngày lành để làm lễ sắc phong! "
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả bản thân Thượng Quan Tử Chí cũng không ngờ Thượng Quan Hoàng sẽ phong ông ta làm người thừa kế trong hoàn cảnh như vậy.
Sắc mặt Thượng Quan Tử Mặc đờ đẫn, đến cuối cùng thậm chí ông ta cũng không có cơ hội cạnh tranh với Thượng Quan Tử Chí.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí thế võ thuật khủng bố đột nhiên nhiên bao trùm Hoàng phủ họ Thượng Quan, một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên: "Thượng Quan Hoàng, ông thật to gan, ngay cả người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám giam lỏng?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng hét tức giận của Dương Thanh, như tiếng sấm, vang khắp Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Tiếng hét tức giận này khiến mọi người ngây ra như phỗng. Thượng Quan Hoàng càng khiếp sợ tột độ. Không phải Dương Thanh bị thương nặng sao? Tại sao cậu ta còn dám xuất hiện ở Hoàng phủ họ Thượng Quan?
Chẳng lẽ người thua trận lúc nãy không phải là Dương Thanh mà là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan?
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Hoàng chỉ thấy cả người lạnh thấu xương, dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa đã ngồi phịch xuống đất.
Mà lúc này tất cả các cao thủ của Hoàng tộc đều ngạc nhiên không tin. Bọn họ biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến nỗi có thể đánh bại người bảo vệ Hoàng tộc. Vào lúc này, Thượng Quan Nhu đang bị giam lỏng trong hoàng lăng cũng nghe được câu nói cực kỳ ngông cuồng kia của Dương Thanh, lập tức nước mắt tuôn như mua.
"Cậu ấy nói, mình là người phụ nữ của cậu ấy!"
Khuôn mặt đẫm nước mắt của Thượng Nhu lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Mặc dù cô ta biết Dương Thanh nói vậy chỉ là để giúp cô ta chứ không hề có ý bảo cô làm người phụ nữ của anh. Nhưng dù vậy cô ta cũng cảm thấy rất vui sướng.
Đây là tình yêu, bởi vì một lời nói của người yêu, dù chỉ là lời nói dối, cũng có thể khiến người ta vui mừng tột độ.
"Không!"
Thượng Quan Tử Chí không thể chấp nhận sự thật này, vẻ mặt ngập tràn khó tin nói: "Chuyện này không thể nào! Người bảo vệ Hoàng tộc sao có thể thua cậu được?" Thượng Quan Hoàng vừa mới sắc phong ông ta làm người thừa kế Hoàng tộc. Hơn nữa còn tuyên bố sẽ chọn ngày lành làm lễ sắc phong. Chỉ cần ông ta trở thành người thừa kế thì chức Hoàng Chủ mà ông ta hằng mơ ước sẽ không còn xa nữa.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh đã xuất hiện ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, với quan hệ của cậu ta và Thượng Quan Nhu, vị trí người thừa kế còn lâu mới tới lượt ông ta.
Chớp mắt, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Thượng Quan Hoàng.
Dương Thanh nhìn Thượng Quan Hoàng, lạnh lùng nói: "Nhìn thấy tôi, các người đều có vẻ rất thất vọng nhỉ?"
Thượng Quan Hoàng hỏi: "Người bảo vệ Hoàng tộc của chúng tôi đâu?"
Dương Thanh cười lạnh: "Ông nghĩ thế nào?"
Câu nói này khiến cho sắc mặt của Thượng Quan Hoàng tái nhợt. Chẳng lẽ người bảo vệ đã chết rồi?
Lão ta chưa từng nghe nói có người bảo vệ hoàng tộc nào bị giết cả. Nếu đúng vậy có nghĩa là Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ mất đi người bảo vệ. Không còn người bảo vệ nữa, Hoàng tộc họ Thượng Quan còn được gọi là Hoàng tộc nữa sao?
Nhưng ngay sau đó, lão ta đã bình tĩnh lại. Hai luồng hơi thở võ thuật trong trận chiến vừa nãy không hề biến mất. Điều đó có nghĩa là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan không chết mà chỉ bị thương nặng.
Chỉ cần người bảo vệ còn sống vậy thì không sao cả. Hoàng tộc họ Thượng Quan vẫn là Hoàng tộc.
Thượng Quan Hoàng đột nhiên hỏi: "Không biết cậu Thanh đến Hoàng tộc tôi là có việc gì?"
Dương Thanh sắp bị Thượng Quan Hoàng chọc cười, lạnh lùng nói: "Ông giam lỏng người phụ nữ của tôi mà còn hỏi tôi đến đây vì chuyện gì sao?"
Sắc mặt Thượng Quan Hoàng bình tĩnh nói: "Theo tôi được biết, cậu đã kết hôn cũng đã có con. Dù cậu và Thượng Quan Nhu có xảy ra quan hệ thì con bé cũng không phải là người phụ nữ của cậu?"
"Hơn nữa, thời đại bây giờ nam nữ xảy ra quan hệ, không phải là chuyện rất bình thường sao? Chẳng lẽ hễ xảy ra quan hệ thì cô gái đó sẽ trở thành người phụ nữ của người đàn ông kia sao?"
Dương Thanh cười lạnh: "Bớt nói nhảm đi. Thả chị ấy ra, bằng không từ đây về sau Chiêu Châu sẽ không còn Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa!"
Dứt tiếng, Dương Thanh đột nhiên đạp mạnh xuống đất “ầm” một tiếng, chỉ thấy tòa lầu các gần với Hoàng điện nhất ngã ầm ầm xuống đất.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sửng sốt, Dương Thanh giẫm chân trong Hoàng điện của Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng lại khiến tòa lầu bên ngoài Hoàng điện sập xuống. Dương Thanh phải mạnh đến cỡ nào mới làm được như vậy?
Sắc mặt Thượng Quan Hoàng cực kỳ khó coi, lão ta không biết, nếu thả Thượng Quan Nhu ra liệu Dương Thanh có giết lão ta không?
Sở dĩ lão ta giam lỏng Thượng Quan Nhu là vì muốn uy hiếp Dương Thanh, hòng giữ mạng sống cho lão ta.
"Dẫn Thượng Quan Nhu ra đây!"
Thượng Quan Hoàng bỗng lên tiếng.
Chẳng mấy chốc Thượng Quan Nhu đã được hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dẫn tới.
"Dương Thanh!"
Thấy Dương Thanh, trên mặt Thượng Quan Nhu lộ ra vẻ kích động: "Cậu khôi phục võ công rồi?"
Dương Thanh gật đầu, thấy Thượng Quan Nhu không bị thương thì anh mới yên tâm.
Như Thượng Quan Hoàng đã nói, tuy bọn họ đã xảy ra quan hệ, nhưng cũng không nói lên được điều gì. Nhưng với tư cách là bạn của Thượng Quan Nhu, Dương Thanh chỉ có thể làm như vậy mới giảm bớt phần nào áy náy trong lòng đối với Thượng Quan Nhu
Ngay khi Dương Thanh nghĩ Thượng Quan Hoàng sẽ Thượng Quan Nhu ra thì lão ta bỗng nói: "Dương Thanh, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây tôi hứa sẽ không khiến Thượng Quan Nhu khó xử".
Ngay khi những lời này vừa được nói ra, toàn bộ đại điện đều bị bao trùm bởi một luồng khí thế khủng bố, trên mặt Dương Thanh lộ ra sát khí nồng đậm.
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Ông lấy cháu gái của mình ra uy hiếp tôi?"
Lúc này, Thượng Quan Nhu đang ở bên cạnh Thượng Quan Hoàng, và với thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Thượng Quan Hoàng, muốn giết cô ta dễ như trở bàn tay.
Dương Thanh rất mạnh, nhưng trong khoảng cách ngắn như vậy, rất khó để bảo đảm an toàn tính mạng cho Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Hoàng bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn cậu rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan chứ không có ý gì khác!"
Thượng Quan Nhu lắc đầu: "Ông nội, không phải như vậy. Cháu có thể chết vì Hoàng tộc, xin ông đừng nói như vậy".
Cô ta đã trả giá quá nhiều vì Hoàng tộc họ Thượng Quan, sao có thể trơ mắt nhìn Hoàng tộc bị diệt chứ?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông không sợ tôi lật đổ Hoàng tộc mà chỉ sợ tôi lật đổ Hoàng vị của ông.
Dương Thanh nói xong lời này, cả người Thượng Quan Hoàng run lên, lập tức khuôn mặt vặn vẹo, gằn giọng nói: "Cậu câm miệng cho tôi!"
"Tôi vốn là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, tại sao lại phải sợ cậu lật đổ Hoàng vị của tôi? Hoàng vị là của tôi, cậu nói lật đổ là lật đổ được à?"
"Dương Thanh, tôi cho cậu suy nghĩ một phút cuối, nếu cậu vẫn không chịu rời đi thì bây giờ tôi sẽ giết Thượng Quan Nhu!"
Người của Hoàng tộc họ Thượng Quan ngây người nhìn Thượng Quan Hoàng, ai cũng không ngờ lão ta lại có thể nói ra những lời như vậy. Thượng Quan Nhu khó tin, vành mắt đỏ hoe nói: "Ông nội, cháu là cháu gái của ông đấy. Sao ông có thể đối xử với cháu như vậy?"
"Câm miệng cho tao!"
Thượng Quan Hoàng giận dữ hét lên, lập tức chộp cổ Thượng Quan Nhu, vẻ mặt vặn vẹo.
"Nhu Nhu!"
Thượng Quan Tử Khiêm thấy con gái của mình bị Thượng Quan Hoàng xách cổ, nhất thời cũng nổi giận.
"Phụ hoàng, Nhu Nhu là cháu gái mà người yêu quý nhất. Thậm chí trước kia người còn muốn truyền lại Hoàng vị cho con bé, bây giờ tại sao người lại làm hại con bé?"
Hai mắt Thượng Quan Tử Khiêm đỏ ngầu hỏi.
Thượng Quan Hoàng phì cười, vẻ mặt khinh thường nói: "Mày thật sự nghĩ tao sẽ truyền lại Hoàng vị cho một đứa cháu gái sao?"
Thượng Quan Tử Khiêm hỏi: "Chẳng lẽ không phải?" "Ha ha!"
Thượng Quan Hoàng bật cười, châm chọc nói: "Tôi không có ý định nói cho các anh biết sự thật nhưng bây giờ đã đến nước này rồi, tôi vẫn là cho các anh biết sự thật thôi!"
"Lời dạy của tổ tiên Hoàng tộc họ Thượng Quan, hoàn toàn không cho phép phụ nữ trở thành Hoàng Chủ. Sở dĩ tôi để cho Thượng Quan Nhu trở thành người thừa kế là vì muốn lấy chuyện này ra để khích lệ ba anh em các anh".
"Nếu tôi thật sự muốn giao Hoàng vị cho Thượng Quan Nhu thì tại sao lại ra điều kiện khi nào nó bước vào Thần Cảnh đỉnh phong mới giao Hoàng vị cho nó chứ?"
Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ Thượng Quan Hoàng lại nham hiểm như vậy, vì khích lệ ba người con trai mà lấy Thượng Quan Nhu ra làm mồi nhử.
Người của Hoàng tộc họ Thượng Quan ai cũng ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Hoàng, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ biết lão ta.
Thượng Quan Nhu đang bị Thượng Quan Hoàng xách cổ, sau khi nghe được những lời này, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Đến lúc này cô ta mới hiểu ra sự thật, hóa ra người ông mà cô ta yêu quý nhất chưa bao giờ nghĩ đến việc trao vị trí người thừa kế cho cô ta.
Thì ra hết thảy đều là giả.
Thượng Quan Hoàng cả giận nói: "Một phút đã hết, Dương Thanh, cậu còn chưa chịu đi sao?"
Một luồng sát khí mãnh liệt lóe lên trong mắt Dương Thanh, anh liếc mắt nhìn Thượng Quan Hoàng nói: "Ông có biết tại sao tôi không ra tay với ông không? Bởi vì ông là ông nội của Thượng Quan Nhu, tôi không muốn làm chị ấy buồn".
"Nhưng tôi không ngờ ông lại là một kẻ đê tiện, vô liêm sỉ như vậy. Ngay cả tình cảm của người thân cũng lợi dụng cho được. Hạng người như ông chết không hết tội".
Thượng Quan Hoàng bỗng có linh cảm xấu, giận dữ hét: "Bớt nói nhảm đi, lập tức cút khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nếu không tao sẽ giết nó!"
Vừa nói, lão ta vừa siết chặt tay, Thượng Quan Nhu chỉ cảm thấy nghẹt thở, sắc mặt trắng bệch.
"Hoàng Chủ!"
Các cao thủ của Hoàng tộc cũng nhao nhao hét lên, ai cũng kinh ngạc tột độ.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Thượng Quan Hoàng sẽ giết Thượng Quan Nhu.
"Phụt!"
Nhưng vào lúc này, một tia sáng lạnh lóe lên, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, cánh tay vốn đang nắm chặt cổ Thượng Quan Nhu của Thượng Quan Hoàng bị chặt đứt.
Mà cơ thể của Thượng Quan Nhu cũng rơi xuống đất theo cánh tay của Thượng Quan Hoàng.
Lúc này, Thượng Quan Hoàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác đau đớn của cánh tay bị chặt đứt dần dần lan ra khắp cơ thể, khuôn mặt lão ta ngập tràn đau đớn.
Dù vậy, lão ta vẫn giữ tỉnh táo, lúc này chỉ cần khống chế được Thượng Quan Nhu thì lão ta mới sống sót được.
Khi một cánh tay của lão ta ta bị đứt lìa, cánh tay còn lại giơ ra túm lấy Thượng Quan Nhu.
"Muốn chết!"
Dương Thanh giận dữ hét lên, di chuyển chân, thân hình lóe, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Thượng Quan Nhu, nhấc chân đá một cước.
"Bốp!"
Một cước trí mạng, cơ thể Thượng Quan Hoàng bay thẳng ra khỏi Hoàng điện, nặng nề rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trên người lập tức tắt lịm.
"Chị không sao chứ?"
Dương Thanh nhấc chân đi đến trước người Thượng Quan Nhu. Khóe miệng Thượng Quan Nhu vẫn còn vết máu, sắc mặt tái nhợt, cô ta lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: "Dương Thanh, cậu có thể chừa cho ông nội tôi một con đường sống không? "
Nghe được lời của Thượng Quan Nhu, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Thượng Quan Nhu sắp bị Thượng Quan Hoàng giết rồi thế mà cô ta vẫn còn muốn tha cho lão ta một con đường sống.
Thượng Quan Hoàng ngã xuống đất cách đó vài mét, đầu tóc rối bù đứng lên, gắt giọng nói: "Dương Thanh, mày thật sự nghĩ có thể giết được tao sao?"
Ánh mắt Dương Thanh cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Thượng Quan Hoàng lạnh giọng nói: "Nể tình Nhu Nhu tôi có thể tha cho ông một con đường sống. Nhưng ông tuyệt đối đừng lầm đường lạc lối nữa nếu không dù Nhu Nhu có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu".
"Ha ha ha ha!"
Thượng Quan Hoàng cười dữ tợn, các cao thủ Hoàng tộc đều buồn bã nhìn lão ta.
Bây giờ Thượng Quan Hoàng đâu còn dáng vẻ của một Hoàng Chủ. Lão ta lúc này tóc tai rối bù, vẻ mặt vặn vẹo, giống hệt ác quỷ.
Dương Thanh sa sầm mặt, chằm chằm Thượng Quan Hoàng. Anh đúng là muốn nhìn xem Thượng Quan Hoàng còn có thể giở trò gì nữa.
"Hoàng Chủ, ông từ bỏ đi. Cậu Thanh sẽ không khiến Hoàng tộc khó xử đâu".
Nhưng điều khiến Dương Thanh ngạc nhiên là chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới có thể sự dụng thuốc Siêu Phàm. Thế mà tại sao Thượng Quan Hoàng chỉ là bán bộ Siêu Phàm Cảnh lại có thể dùng được?
Chỉ vài giây sau khi Thượng Quan Hoàng uống liều thuốc Siêu Phàm, đã thấy sắc mặt lão ta tràn đầy đau đớn, trên làn da có vô sô vết máu kinh người, nhìn vô cùng thê thảm.
Khí thế võ đạo phát ra từ Thượng Quan Hoàng càng lúc càng mạnh, đồng thời, cơ thể lão ta cũng dần dần phình to ra như khinh khí cầu.
Nét mặt lão ta nhăn nhúm lại vì đau, rõ ràng là đang phải chịu đựng nỗi giằng xé do liều thuốc Siêu Phàm mang lại.
Đôi mắt của Thượng Quan Hoàng đỏ như máu. Từ lão ta, một khí thế cuồng bạo bùng nổ ra xung quanh.
Dương Thanh đột nhiên thở dài, thu liễm uy thế võ thuật của mình lại rồi bình tĩnh nói: "Làm Hoàng Chủ một đời, cuối cùng lại qua đời một cách bi thảm như thế, quả là châm chọc!" "Ầm!"
Anh vừa dứt lời thì chợt một tiếng động thật lớn vang lên, sau đó Thượng Quan Hoàng biến mất một cách khó hiểu.
"Hoàng Chủ!"
Những người trong Hoàng tộc họ Thượng Quan đều tận mắt nhìn thấy cảnh Thượng Quan Hoàng nổ tan xác vì không thể chịu đựng tác dụng dữ dội của liều thuốc Siêu Phàm, nét mặt đầy đau đớn.
"Ông nội!"
Thượng Quan Nhu điếng người. Nhìn nơi không còn ông lão già nua ấy, người cô ta mất hết sức lực, xụi lơ ngồi phịch xuống đất.
Người ông yêu thương cô ta nhất đã mất rồi ư? Những người khác cũng sững sờ. Một người mới nãy còn sống sờ sờ thế mà đã chết rồi?
Trong không khí còn vương mùi máu tanh nồng.
Vẻ mặt của Dương Thanh đầy phức tạp, anh hoàn toàn không ngờ kết cục của Thượng Quan Hoàng sẽ là thế này.
"Thượng Quan Nhu, tất cả đều là lỗi của mày!"
Bỗng dưng một người phẫn nộ quát tháo, mặt mày Thượng Quan Tử Chí vặn vẹo hết sức dữ tợn: "Tất cả đều do con khốn như mày! Nếu mày không dẫn sói vào nhà thì sao phụ hoàng bị dồn vào bước đường này chứ?"
"Do mày nên phụ hoàng mới chết!"
Thượng Quan Nhu thẫn thờ nhìn Thượng Quan Tử Chí. Cái chết của Thượng Quan Hoàng khiến cô ta rất đau lòng, giờ lại bị ông ta nói là mình đã hại chết ông nội thì lòng càng khó chịu hơn.
Thượng Quan Tử Mặc đảo mắt một vòng rồi quát lên: "Thượng Quan Tử Chí, anh ngậm miệng lại cho tôi! Phụ hoàng chết là do ông ấy tự gieo gió gặt bão, liên quan gì đến con bé Nhu?"
Không ai ngờ rằng Thượng Quan Tử Mặc vốn cùng phe với Thượng Quan Tử Chí lại chủ động nói đỡ cho Thượng Quan Nhu.
Sau khi trách móc Thượng Quan Tử Chí, Thượng Quan Tử Mặc lại quay phắt về phía Thượng Quan Nhu: "Cháu đừng suy nghĩ linh tinh nhé Nhu Nhu. Cái chết của ông nội cháu không liên quan gì đến cháu cả, do ông ấy quá xem trọng quyền thế, nhất quyết không cho ai động đến Hoàng vị nên mới cam chịu uống liều thuốc Siêu Phàm, cuối cùng không mạnh lên mà ngược lại còn hại chết mình thôi".
Thượng Quan Tử Chí cười khẩy, trào phúng ông ta: "Thượng Quan Tử Mặc, phụ hoàng mới qua đời mà chú đã vội đầu quân cho Thượng Quan Nhu rồi sao? Chẳng lẽ chú đã quên chính chú là người giật dây khiến cho tôi và Thượng Quan Nhu tranh giành Hoàng vị?"
Thượng Quan Tử Mặc biến sắc ngay tức thì, giận dữ đáp trả: "Thượng Quan Tử Chí, anh đừng có ăn nói bậy bạ. Do anh tự nhận mình mới là người thích hợp với Hoàng vị nhất nhưng thấy phụ hoàng cưng chiều Nhu Nhu nên mới ghi hận trong lòng, lúc nào cũng đối nghịch với con bé cơ mà, liên quan gì đến tôi?"
"Đủ rồi!"
Thượng Quan Nhu thình lình tức giận gầm lên, nét mặt đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hai anh em Tử Chí và Tử Mặc: "Tôi chưa từng mơ đến ngôi vị Hoàng Chủ! Từ nhỏ tôi đã biết sinh ra là phụ nữ trong Hoàng tộc thì đến cuối cùng sẽ trở thành công cụ liên hôn gia tộc nên mới liều mạng tu luyện, liều mạng trở nên xuất sắc hơn để dùng nó đổi lấy tự do, chứ tôi không hề mơ đến Hoàng vị!"
"Đã lúc nào rồi mà hai người còn nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt thế nữa?"
Thượng Quan Nhu không kiểm soát được cảm xúc, phẫn nộ quát lớn làm tất cả mọi người đều sững sờ.
Đôi mắt đỏ ngầu của Thượng Quan Tử Chí nhìn chằm chằm cô ta, khuôn mặt trở nên cực kỳ đáng sợ. Dương Thanh có thể thấy được sát ý trong ánh mắt của ông ta.
Nếu có cơ hội, Thượng Quan Tử Chí nhất định sẽ giết Thượng Quan Nhu không ngần ngại.
Nhưng đây là chuyện của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Dương Thanh không muốn can dự. Nếu như Thượng Quan Nhu muốn thừa kế ngôi vị thì tất nhiên anh sẽ giúp đỡ, nhưng cô ta không muốn thì anh cũng sẽ không ép buộc.
"Nhu Nhu, khi còn sống phụ hoàng đã lập cháu làm người thừa kế cho ngôi vị, bây giờ người đã qua đời, theo lý thì cháu sẽ là người lên làm Hoàng Chủ mới đúng".
Thượng Quan Tử Mặc yên lặng một lúc rồi nói.
Nếu chưa từng thấy bộ mặt thật sự của ông ta thì ngay cả Dương Thanh cũng sẽ bị lừa bởi kỹ thuật diễn cao siêu này. Ai không biết còn tưởng Thượng Quan Tử Mặc mới là người ủng hộ Thượng Quan Nhu thừa kế ngôi vị nhất.
Thượng Quan Nhu tức khắc đanh mặt, lạnh giọng trả lời: "Bác không hiểu cháu nói gì hay sao bác hai? Cháu nói, cháu chưa bao giờ muốn tranh giành Hoàng vị, cho dù ông nội đã qua đời thì cháu cũng sẽ không làm Hoàng Chủ đâu ạ".
Nghe vậy, Thượng Quan Tử Mặc giật cả mình, sốt sắng thuyết phục: "Cháu đừng giận bác, bác cũng chỉ vì nghĩ cho Hoàng tộc nên mới bảo cháu thừa kế Hoàng vị nhanh nhất có thể thôi. Hoàng tộc chúng ta không thể vắng bóng Hoàng Chủ dù chỉ một ngày được! Hiện giờ, toàn bộ Hoàng tộc họ Thượng Quan chỉ có cháu là có tư cách làm Hoàng Chủ nhất".
"Hoàng vị thuộc về tôi! Đừng ai hòng cướp nó khỏi tôi!"
Thượng Quan Tử Mặc vừa dứt lời thì Thượng Quan Tử Chí căm phẫn hét lên. Ông ta đã chờ quá lâu để có thể lấy được ngôi vị Hoàng Chủ rồi.
Đồng thời, một luồng khí thế võ đạo đáng sợ từ từ tỏa ra từ cô ta.
"Thần Cảnh đỉnh phong!"
Có người trong Hoàng tộc cảm nhận được uy thế của Thượng Quan Nhu thì ngỡ ngàng.
Thượng Quan Tử Chí cũng ngây ngẩn: "Sao có thể?"
Trước đây không lâu, Thượng Quan Nhu mới chỉ là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, vừa đột phá tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ bao lâu? Sao cảnh giới võ thuật lại bước vào Thần Cảnh đỉnh phong nhanh thế này?
Lúc này đây, khí thế của Thần Cảnh đỉnh phong tỏa ra từ Thượng Quan Nhu đã bao phủ toàn bộ Hoàng phủ họ Thượng Quan chỉ trong nháy mắt.
Ai nấy cũng đều bàng hoàng, Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc thì thẫn thờ. Trước kia, Thượng Quan Hoàng đã nói rằng một khi Thượng Quan Nhu bước vào Thần Cảnh đỉnh phong thì cô ta sẽ được thừa kế Hoàng vị.
Giờ đây, lão ta đã chết và Thượng Quan Nhu thì đã cho thấy thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của mình. Nhìn khắp Hoàng tộc họ Thượng Quan, còn ai có tư cách làm Hoàng Chủ hơn cô ta đây? "Thượng Quan Tử Mặc xin chúc mừng cảnh giới võ thuật của Thượng Quan Nữ Hoàng đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong!"
Thượng Quan Tử Mặc tự biết không còn hy vọng nào nữa, ban đầu trong lòng ông ta vẫn cảm thấy không phục nhưng vì e sợ Dương Thanh nên mới chủ động tỏ ra thiện chí với Thượng Quan Nhu.
Giờ đây, biết cô ta đã bước vào Thần Cảnh đỉnh phong, đương nhiên Thượng Quan Tử Mặc cũng không còn suy nghĩ không an phận nào nữa, ánh mắt khi nhìn Thượng Quan Nhu đã tràn đầy cung kính.
Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, mọi chuyện đều dùng thực lực để quyết định, ông ta là bề trên nhưng Thượng Quan Nhu lại mạnh hơn xa thì ông ta chỉ có thể phục tùng thôi.
"Chúc mừng Thượng Quan Nữ Hoàng đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong!"
"Chúc mừng Thượng Quan Nữ Hoàng đã tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong!" ...
Tất cả những người trong Hoàng tộc lần lượt quỳ xuống, lời chúc mừng Thượng Quan Nữ Hoàng vang lên hết lần này đến lần khác.
Những lời này từ điện Thượng Quan Hoàng lan rộng ra xung quanh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan đều biết Thượng Quan Nhu đã tiến vào cảnh giới cao hơn –Thần Cảnh đỉnh phong.
Đôi mắt của Thượng Quan Tử Chí đầy hung tàn, ông ta đứng đối diện với Thượng Quan Nhu gằn giọng nói: "Dù đã đột phá tiến vào Thần Cảnh đỉnh phong thì đã sao? Phụ hoàng trước khi qua đời đã bổ nhiệm tao là người thừa kế của Hoàng tộc rồi".
"Thượng Quan Tử Chí, đến lúc này rồi mà anh vẫn không chịu tỉnh ngộ à? Thượng Quan Hoàng từng nói muốn anh thừa kế Hoàng tộc nhưng Hoàng tộc luôn tuân theo phép tắc. Anh chưa được làm lễ sắc phong thì vẫn chưa được xem là Hoàng Chủ tương lai".
Thượng Quan Tử Mặc nhìn ông ta, lạnh lùng cảnh cáo: "Bây giờ Nhu Nhu đã có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, lại còn mang huyết thống Hoàng tộc. Chỉ có con bé mới đủ tư cách dẫn dắt Hoàng tộc họ Thượng Quan đến tương lai tươi sáng thôi".
"Anh chỉ đang ở Thần Cảnh trung kỳ, lấy cái gì mà đi so với Nhu Nhu? Thượng Quan Tử Chí, anh yên phận đi!"
Thượng Quan Tử Khiêm cũng đứng dậy nói với Thượng Quan Tử Chí: "Anh cả, Hoàng tộc vừa trải qua gió tanh mưa máu, Lý Trọng trong trạng thái mất kiểm soát đã giết rất nhiều người trong Hoàng tộc. Bây giờ phụ hoàng cũng đã qua đời, ba anh em chúng ta nên đồng tâm hiệp lực giúp đỡ Nhu Nhu phát triển Hoàng tộc họ Thượng Quan mới phải".
"Đại hoàng tử hãy yên phận đi ạ!"
"Thưa Đại hoàng tử, Hoàng tộc đã chịu tổn thất lớn lắm rồi, thật sự không thể bị đả kích thêm lần nào nữa. Chỉ cần ngài cam tâm phụ tá Thượng Quan Nữ Hoàng, Nữ Hoàng nhất định sẽ không tính toán với ngài đâu".
"Đại hoàng tử, cầu xin ngài hãy từ bỏ hoàng vị, phụ tá Thượng Quan Nữ Hoàng đi ạ!"
Người trong Hoàng tộc tức thì cầu xin.
Thượng Quan Nhu không nói gì, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Thượng Quan Tử Chí với ánh mắt đầy phức tạp. Dù gì đi nữa, Thượng Quan Tử Chí cũng là bác cả của cô ta.
Nếu cô ta không được sinh ra thì có lẽ ngôi vị Hoàng Chủ đã rơi vào tay Thượng Quan Tử Chí rồi.
Thượng Quan Nhu không muốn làm Nữ Hoàng của Hoàng tộc họ Thượng Quan gì cả, nhưng Hoàng tộc đã bị tổn thương nặng nề, cô ta phải chèo lái Hoàng tộc, giúp Hoàng tộc khôi phục sinh lực bằng mọi giá.
Dù sao cảnh giới võ thuật của Thượng Quan Tử Chí chỉ có Thần Cảnh trung kỳ, hơn nữa năng lực cũng bình thường. Nếu để ông ta thừa kế hoàng vị thì Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ dần tiến đến sụp đổ.
Vì Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Nhu buộc phải lộ ra cảnh giới thật sự của mình.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô ta, Dương Thanh vui mừng thầm gật đầu. Cuối cùng người phụ nữ này cũng có thể tự mình đứng lên đảm đương cả một gia tộc rồi, lúc này, cho dù không có sự trợ giúp của anh thì cô ta vẫn có thể làm tốt trách nhiệm của mình.
Thượng Quan Tử Chí luôn giữ im lặng, vẻ dữ dằn trong mắt dần tan biến.
Ông ta đột nhiên bật cười tự giễu: "Mọi người nói không sai, Hoàng tộc họ Thượng Quan hiện nay cần một Hoàng Chủ đủ tư cách thừa kế Hoàng tộc chứ không phải một Hoàng Chủ chỉ có thực lực Thần Cảnh trung kỳ. Tôi sẽ không tranh giành Hoàng vị nữa!"
Nghe được câu này, những người trong Hoàng tộc họ Thượng Quan đều nhẹ nhõm.
Người trong Hoàng tộc ngạc nhiên nhưng đều không nói gì. Họ biết Thượng Quan Tử Chí đã hy sinh rất nhiều vì ngôi vị, đến lúc sắp đạt được mục đích thì Thượng Quan Hoàng lại uống liều thuốc Siêu Phàm rồi nổ tan xác mà chết, Dương Thanh cũng trở lại sau khi đánh bại người bảo vệ Hoàng tộc.
Cảm giác đang ở trên thiên đường lại rơi xuống địa ngục chính là đây.
Thượng Quan Nhu im lặng một lát rồi nhìn Thượng Quan Tử Chí, nét mặt ngổn ngang cảm xúc: "Cháu ủng hộ bác! Cháu sẽ mãi mãi giữ ngôi vị này lại cho bác. Chỉ cần cảnh giới của bác vượt qua cháu, cháu sẽ nhường nó cho bác!" Trong đôi mắt của Thượng Quan Tử Chí ngập tràn nhiệt huyết: "Được, quân tử nhất ngôn!"
Nói rồi ông ta xoay người đi, không hề lưu luyến.
Nhìn bóng lưng ấy, những người trong Hoàng tộc đều lặng thinh, chỉ đưa mắt nhìn Thượng Quan Tử Chí rời đi.
Cho đến khi bóng dáng của ông ta hoàn toàn biến mất, Thượng Quan Nhu mới thở dài, nhìn lướt qua xung quanh rồi cất cao giọng: "Từ hôm nay, tôi là Nữ Hoàng của Hoàng tộc họ Thượng Quan. Xin thề cả đời không lấy chồng, chỉ sống vì Hoàng tộc!"