Anh nhìn về phía Hoài Lam: “Võ Minh có quan hệ gì với hiệp hội võ thuật?”
Hoài Lam lắc đầu: “Chắc không có quan hệ gì đâu, bây giờ hiệp hội võ thuật chỉ là một thế lực vô cùng nhỏ yếu, nghe nói hội trưởng của họ còn không bước nổi vào Siêu Phàm Cảnh”.
“Đây cũng là lần đầu tôi nghe nói đến Võ Minh, chắc nó tạm thời được lập ra để đối phó với cao thủ nước Dương”.
“Đương nhiên, có lẽ mục đích thực sự của đối phương là để lôi kéo cao thủ, tạo thêm một thế lực hàng đầu nữa”.
Dương Thanh gật đầu, nói: “Nếu nó được tạm thời thành lập thì đi tham dự cũng không sao”.
Thế gia võ thuật đằng sau tài phiệt nước Dương khiêu chiến tất cả người luyện võ Chiêu Châu, ai cũng có tư cách tham gia trận đấu võ này.
11h30’ buổi trưa, Dương Thanh đang định đi thì anh em nhà họ Tống bước tới.
Tống Tả nói: “Cậu Thanh, để chúng tôi đi cùng với cậu đi!”
Dương Thanh lắc đầu: “Gần đây có rất nhiều cao thủ từ nơi khác đến Yến Đô, hai người cứ ở lại đây đi, nhỡ xảy ra chuyện gì, có hai người thì tôi cũng yên tâm hơn”.
Nghe thấy thế, hai anh em gật đầu.
Dương Thanh một mình lái xe đến nhà hàng Yến Đô.
11h55’, Dương Thanh đã tới nhà hàng Yến Đô.
Lúc này, ở cửa nhà hàng có rất nhiều xe sang đắt đỏ, bên ngoài còn có vô số người đứng xem nữa.
Dương Thanh vừa xuống xe thì lập tức bị mấy phóng viên bao vây.
“Cậu Thanh, xin chào! Tôi là phóng viên của truyền thông Triều Dương, xin hỏi cậu nghĩ sao về việc tài phiệt nước Dương khiêu chiến người luyện võ Chiêu Châu ạ?”
“Cậu Thanh, xin chào! Tôi là phóng viên của truyền thông Tân Thế Kỷ, nghe nói cao thủ hàng đầu của tài phiệt nước Dương đã lần lượt tới Yến Đô, cậu là Vương của Yến Đô, có mấy phần chắc thắng?”
…
Dương Thanh cũng không ngờ mình lại nổi tiếng ở Yến Đô như thế, vừa xuống xe đã bị phóng viên của các công ty truyền thống lớn bao vây.
Dương Thanh nhìn quanh, nói: “Tôi chỉ có một câu, bạn tới thì có rượu, còn sói tới thì có súng săn chờ!”
Đám phóng viên còn chưa kịp hoàn hồn, Dương Thanh đã lướt qua họ, tiến vào nhà hàng Yến Đô.
“Cậu Thanh, xin chào! Cậu tới tham gia hội nghị Võ Minh ạ? Mời cậu đi bên này!”
Dương Thanh vừa bước vào, một người trung niên mặc vest vội bước đến, cung kính nói.
Anh đi theo người trung niên đến phòng tiệc ở tầng cao nhất của nhà hàng.
Lúc này, trong phòng tiệc rộng rãi đã có rất nhiều người, ai cũng có khí thế của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Rất nhiều người đang trò chuyện, thấy Dương Thanh xuất hiện, họ lập tức nhìn sang.
“Là Vương của Yến Đô, Dương Thanh đấy!”
“Vương của Yến Đô còn trẻ như thế à?”
“Ông đừng xem thường cậu ta, nghe nói cậu ta đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh”.
“Sao có thể chứ? Cậu ta chưa đầy ba mươi tuổi mà? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh dưới ba mươi tuổi đâu”.
…
Đám người bàn tán ầm ĩ, sau khi biết thực lực của Dương Thanh, rất nhiều người có vẻ kinh ngạc.
Nhưng họ không biết, bây giờ Dương Thanh đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, sau khi kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Dương Thanh không quan tâm đến đám người, anh nhìn quanh, chẳng có ai quen hết.
Một ông lão mặc trang phục đời Đường đang ngồi ở ghế chính, xung quanh có rất nhiều cao thủ.
Lúc này, một khí thế mạnh mẽ bỗng nhắm vào Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày, nhanh chóng tìm ra người gây áp lực cho mình, chính là ông lão mặc trang phục đời Đường ngồi ở ghế chính.
“Hừ!”
Dương Thanh hừ lạnh, cũng không quan tâm đến áp lực do đối phương tạo ra.
Từ khí thế của đối phương, Dương Thanh biết thực lực của đối phương cũng ngang anh, đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong rồi.
Nhưng chút áp lực này không là gì với anh hết.
Thấy Dương Thanh không quan tâm đến áp lực do mình tạo ra, ông lão mặc trang phục đời Đường nhướng mày, bữa tiệc hôm nay là do lão ta tổ chức, lão ta lại có cảm giác không nhìn thấu Dương Thanh.
“Cậu là Dương Thanh - người tự xưng là Vương của Yến Đô à?”
Đúng lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh bên cạnh ông lão mặc trang phục đời Đường bỗng nhìn về phía Dương Thanh.
Khi nhìn Dương Thanh, đối phương có vẻ bề trên, trong giọng nói còn tràn ngập vẻ chất vấn và khinh thường.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn đối phương: “Ông là ai?”
Đối phương ngạo nghễ tự giới thiệu: “Tôi đến từ nhà họ Đinh thuộc năm gia tộc phía Bắc, tên Đinh Văn Trác!”
“Ông ta là Đinh Văn Trác của nhà họ Đinh phía Bắc à, ở phía Bắc, nhà họ Đinh và bốn gia tộc khác được xưng là năm gia tộc lớn phía Bắc, còn Đinh Văn Trác lại là cao thủ mạnh nhất nhà họ Đinh, cũng là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng ở phía Bắc”.
“Không ngờ nhà họ Đinh lại cử cả Đinh Văn Trác đến, xem ra định thể hiện trong trận chiến ngày mai rồi!”
“Nghe nói chủ gia tộc họ Đinh vô cùng coi trọng Đinh Văn Trác, đã tuyên bố có thể truyền vị trí chủ gia tộc cho ông ta bất cứ lúc nào”.
…
Sau khi Đinh Văn Trác tự giới thiệu xong, xung quanh lập tức xôn xao, rất nhiều người kính nể nhìn về phía Đinh Văn Trác.
Dương Thanh thản nhiên nhìn đối phương rồi nhìn quanh, sau đó bước thẳng tới cái bàn trống ở phía trước nhất dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ngồi vào ghế chính ở bàn này.
Thấy thế, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
“Dương Thanh, ai cho phép cậu ngồi đó?”
Thấy Dương Thanh ngồi vào ghế chính của cái bàn trống đó, Đinh Văn Trác biến sắc, nghiêm nghị quát: “Cậu phải chờ chọn ra minh chủ của Võ Minh, bề dưới như cậu không có tư cách ngồi vào ghế của minh chủ”.
Dương Thanh nhíu mày, anh không biết còn phải chọn minh chủ Võ Minh gì đó, càng không biết vị trí này dành cho minh chủ Võ Minh.
Nếu đối phương ăn nói tử tế, có lẽ anh sẽ không làm gì, nhưng từ khi anh bước vào phòng tiệc, Đinh Văn Trác cứ tỏ vẻ bề trên, nói chuyện cũng rất chối tai.
Ông lão mặc trang phục đời Đường ngồi cùng ông ta cũng lạnh lùng nhìn Dương Thanh, tuy lão ta không nói gì nhưng Dương Thanh đã cảm nhận được áp lực do đối phương phóng ra.
Những người khác cũng nhìn Dương Thanh, rất nhiều người đều có vẻ trêu ngươi, hơi chờ mong về chuyện sắp xảy ra.
Dương Thanh không quan tâm đến Đinh Văn Trác, ngồi ở ghế chính, rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
Anh không thèm để tâm đến ánh mắt của người ta.
Đinh Văn Trác thấy thế, càng tức giận hơn, bước thẳng đến chỗ Dương Thanh, vừa đi vừa giận dữ nói: “Tôi bảo cậu đứng dậy, cậu không nghe thấy à?”