Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này ánh mắt Hạ Hà vô cùng đáng sợ, sát khí khủng khiếp tràn ra từ người cô ta.

“Các người đều đáng chết!”

Hạ Hà nói bằng giọng lạnh lẽo.

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hạ Hà hơi nhích chân, lao về phía đội trưởng đội hộ vệ vừa giết Lưu Kỳ bằng đao.

“Chết đi!”

Hạ Hà quát, tung chưởng về phía vị trí trái tim của đội trưởng đội hộ vệ.

“Cô dám!”

Hà Chí lập tức biến sắc, quát lên.

“Ầm!”

Hạ Hà đánh trúng ngực đội trưởng đội hộ vệ, sau tiếng va chạm nặng nề, đội trưởng đội hộ vệ hộc máu, bay ra xa.

Sau khi rơi xuống đất, đội trưởng đội hộ vệ lại hộc máu rồi chết ngay tại chỗ.

“Sao có thể chứ?”

Người nhà họ Hà vô cùng kinh hãi.

Người kia có thể đảm nhiệm chức đội trưởng đội hộ vệ nhà họ Hà, đương nhiên thực lực sẽ không yếu, cảnh giới của ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Nhưng bây giờ, ông ta lại bị Hạ Hà đánh chết.

Tức là Hạ Hà đã có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi ư?

Đúng lúc này, Hạ Hà bỗng nhìn về phía Hà Chí, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí mãnh liệt.

“Cô... cô định làm gì?”

Hà Chí run rẩy lắp bắp, vô thức lùi mấy bước.

Hai hộ vệ nhà họ Hà vội bước đến, chắn trước Hà Chí.

“Tại sao phải ép tôi? Tại sao?”

Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Hà Chí bằng ánh mắt lạnh như băng, vừa nói vừa bước đến gần ông ta.

Thấy Hạ Hà đang đằng đằng sát khí, Hà Chí vô cùng sợ hãi, vừa lùi vừa hét: “Hạ Hà, tôi là bác cả của cô, cô định làm gì?”

Hạ Hà cười khẩy: “Bác cả? Có loại bác cả nào ép cháu mình như ông à? Tôi chỉ muốn rời khỏi nhà họ Hà, làm người bình thường thôi, sao các người cứ phải ép tôi? Tại sao chứ?”

Sau tiếng quát của cô ta, khí thế đáng sợ cũng không ngừng tràn ra từ người cô ta.

Cao thủ nhà họ Hà đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.

Hà Chí sợ đến mức sắp tiểu ra quần, ông ta không ngờ thiên phú vừa thức tỉnh của Hạ Hà lại đáng sợ như thế.

Điều khiến ông ta vô cùng khó hiểu chính là người thức tỉnh thiên phú võ đạo đều phải có tổ tiên là người luyện võ, nhưng tổ tiên nhà họ Hà cũng không phải cao thủ lợi hại gì!

Nếu vậy, tại sao thiên phú sau khi thức tỉnh của Hạ Hà lại đáng sợ như thế? Vừa thức tỉnh đã có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong?

Nếu cho cô ta thêm thời gian, chẳng phải cô ta sẽ đột phá Thiên Cảnh à?

“Từ sau khi mẹ tôi lao vào đá tự sát để không trở thành gánh nặng của tôi ở nhà họ Hà, tôi và nhà họ Hà đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa”.

Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Hà Chí, lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi sẽ dùng máu của ông để chính thức tuyên bố việc tôi rời khỏi nhà họ Hà”.

Cùng lúc đó, khí thế đáng sợ hơn cũng bùng nổ từ người Hạ Hà.

“Đoàng đoàng!”

Lúc này, mây đen bỗng dày đặc trên vùng trời nhà họ Hà, mấy tia chớp xẹt qua chân trời, như sắp xé toang vùng trời này.

“Đây là... thiên kiếp à?”

Cao thủ nhà họ Hà đều ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng kinh hãi.

Họ đã cảm nhận được áp lực khổng lồ từ sấm sét trên bầu trời, đó là thiên uy.

Chỉ thiên kiếp mới khiến cao thủ cảm nhận được thiên uy.

Nhưng nhà họ Hà cũng không có cao thủ nào có thể đột phá Thiên Cảnh.

Họ bỗng nhìn về phía Hạ Hà với khí thế vừa tăng vọt, lập tức sững sờ.

Một cao thủ nói bằng giọng run rẩy: “Chẳng lẽ... cô ta... sắp vượt thiên kiếp à?”

Hà Chí đã lùi tới góc tường từ nãy, không còn đường lùi nữa.

Hộ vệ nhà họ Hà chắn trước mặt ông ta cũng đang run rẩy, họ nhìn Hạ Hà như nhìn ác ma tới từ địa ngục.

“Hạ Hà, tôi biết sai rồi, sau này tôi không ép cô nữa, giờ cô có thể rời khỏi nhà họ Hà, sau này không còn ai quản lý cô nữa đâu, xin cô nể tình bố cô là em trai tôi, đừng giết tôi được không? Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa”.

Hà Chí sợ run, không ngừng cầu khẩn, thậm chí sắp quỳ xuống xin tha.

Nhưng trong mắt Hạ Hà không hề có tình cảm, chỉ có sát khí mãnh liệt.

“Im miệng!”

Hạ Hà tức giận quát, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Ông không xứng nhắc đến bố tôi, càng không xứng làm bác cả của tôi! Ông phải chết thì nhà họ Hà mới yên bình”.

“Chết đi!”

Hạ Hà khẽ nhích chân, lao tới chỗ Hà Chí như bóng ma.

Gần như sau chớp mắt, cô ta đã xuất hiện trước mặt Hà Chí, đánh vào đầu Hà Chí.

Trong mắt Hà Chí tràn ngập vẻ sợ hãi, thậm chí còn quên cả việc né tránh, ông ta trơ mắt nhìn Hạ Hà đánh vào đầu mình.

“Hừ!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cút!”

Sau giọng nói này, khí thế đáng sợ cũng bao trùm lấy Hạ Hà.

Vào lúc này, Hạ Hà chỉ cảm thấy người mình đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ trói buộc, cô ta đã tung chưởng về phía Hà Chí, chỉ cách Hà Chí mấy centimet cuối cùng thôi.

Nhưng cô ta không sao vượt qua nổi mấy centimet ngắn ngủi này.

Một bàn tay giữ chặt tay Hạ Hà, khiến Hạ Hà không sao cử động được.

Nhìn người trung niên đang chắn trước mặt mình, Hà Chí kích động đến mức rơi nước mắt, hét lớn: “Cậu Khương, con nhãi điên này định giết tôi, mau cứu tôi với!”

Người vừa cứu ông ta chính là người thừa kế nhà họ Khương, Khương Kiếm.

Lúc này Khương Kiếm trông hết sức lạnh lùng, cũng không nương tay vì gương mặt xinh đẹp của Hạ Hà, ông ta nắm tay Hạ Hà rất mạnh.

“Bỏ ra!”

Hạ Hà lạnh lùng nhìn Khương Kiếm.

“Cô nhóc, hãy nương tay đi, tuy ông ta bảo cô đi hầu hạ tôi, nhưng tôi cũng không có hứng thú với cô, nếu cô ngừng tay, tôi sẽ ban cho cô một cơ may lớn”.

Khương Kiếm nói, ánh mắt hết sức bình tĩnh.

Nghe thấy Khương Kiếm nói thế, các cao thủ nhà họ Khương đi theo ông ta đều tỏ ra hâm mộ.

Rõ ràng họ biết cơ may mà Khương Kiếm nói có ý nghĩa thế nào.

“Tôi bảo ông buông ra!”

Ánh mắt Hạ Hà càng thêm lạnh lẽo, khí thế cũng khủng khiếp hơn.

Thiên kiếp trên vùng trời nhà họ Hà cũng dần mạnh hơn, có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

Khương Kiếm lạnh lùng nói: “Cô đã thức tỉnh thiên phú vô cùng nghịch thiên, thậm chí còn dẫn thiên kiếp tới, nếu cô vượt thiên kiếp trong tình huống này, với cường độ cơ thể của cô, có lẽ còn không chịu nổi tia sét đầu tiên”.

“Nếu cô ngừng tay, tôi sẽ ban cho cô một món bảo vật có thể hấp thu thiên kiếp và rèn luyện cơ thể, giúp cô đột phá thiên kiếp”.

“Không những thế, tôi còn nhận cô làm con gái nuôi, nếu có ngày tôi trở thành chủ gia tộc họ Khương, cô sẽ là công chúa duy nhất của nhà họ Khương!”

Nghe thấy thế, ai cũng kinh hãi!

Sắc mặt Hà Chí tái mét, nếu Hạ Hà trở thành con gái nuôi của Khương Kiếm, cho dù hôm nay ông ta không chết, sau này Hạ Hà cũng không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.

Các cao thủ mà Khương Kiếm dẫn tới cũng nhìn Hạ Hà với vẻ hâm mộ, nhưng khi nghĩ tới thiên phú nghịch thiên của Hạ Hà, họ lại thấy thoải mái.

Cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng chưa từng xuất hiện thiên tài nào thức tỉnh thiên phú ghê gớm như thế, nếu Hạ Hà trở thành con gái nuôi của Khương Kiếm, nhà họ Khương cũng nhận được rất nhiều lợi lộc.

Nhưng họ không ngờ Hạ Hà lại không nể mặt Khương Kiếm, còn tức giận quát: “Cút đi!”

Sau khi dứt lời, cô ta bỗng dùng sức, thoát khỏi Khương Kiếm.

“Chết đi!”

Cô ta đánh mạnh vào đầu Hà Chí.

“Hừ!”

Khương Kiếm cười lạnh: “Ra tay giết người trước mặt tôi, không biết tự lượng sức mình!”

“Bốp!”

Ông ta tát vào mặt Hạ Hà, sau tiếng bạt tai chát chúa, Hạ Hà cũng bay ra xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK