Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất thời trong lòng cô ta tràn đầy nhục nhã và không cam lòng, hai mắt mang theo lửa giận nhìn Dương Thanh.





Dương Thanh khinh thường nhìn Tôn Chí Kiều sau đó nhìn Tôn Húc cười ha ha nói: “Xem ra đứa cháu gái này của ông rất hận tôi đấy!”





“Để tôi nói này, không cần quỳ đâu, dù cô ta có quỳ xuống xin tha thì cũng không phải thật lòng”.





“Nếu tôi đoán không sai có lẽ cô ta đang nghĩ cách trả thù tôi đấy?”





Dương Thanh vừa dứt lời thì Tôn Chí Kiều đã lên tiếng: “Thằng nhóc, mày đừng tưởng mày nắm được thóp của bác tao thì muốn làm gì cũng được”.





“Tao nói cho mày biết, một ngày nào đó tao sẽ khiến mày hối hận vì chuyện hôm nay”.





Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ, đã đến lúc này rồi mà Tôn Chí Kiều vẫn dám uy hiếp anh, nhất thời sa sầm mặt mũi.





Sắc mặt Tôn Húc cũng xanh mét, ông ta không suy nghĩ gì nữa, đứng bật dậy.





“Bốp!”





Ông ta tát một cái thật mạnh vào mặt Tôn Chí Kiều, giận dữ hét lên: “Quỳ xuống! Xin lỗi!”





Tôn Chí Kiều bị đánh lùi về sau vài bước, trên mặt hiện lên dấu tay sưng đỏ, khóe miệng còn vương tơ máu.





Cô ta sững sờ, tuy Tôn Húc không phải là bố cô ta nhưng đối xử với cô ta cực kỳ tốt.





Cô ta lớn từng này mà chưa từng bị Tôn Húc mắng một câu chứ đừng nói chi là bị đánh.





Thế mà hôm nay cô ta lại bị tát một bai, đã vậy lại còn đánh thẳng tay nữa chứ.





“Bác, bác đánh cháu?”





Tôn Chí Kiều run rẩy nói.





“Đồ khốn nạn! Tao bảo mày quỳ xuống xin lỗi, mày điếc à?”





Tôn Húc giận dữ hét: “Nếu không phải nể mặt bố mày chết vì tao, thì chỉ riêng việc mày dám đụng tới bạn của cậu Thanh thôi cũng đủ khiến tao xử mày tội chết rồi!”





“Nhân lúc tao còn chưa nổi nóng lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Thanh ngay”.





“Nếu không mày đừng mong sống hết ngày hôm nay”.





Giọng nói của Tôn Húc ngập tràn uy hiếp.





Tôn Chí Kiều không khỏi run người, hoảng sợ không thôi.





Tôn Húc rất yêu thương cô ta nhưng ông ta không bao giờ nói đùa. Câu nói cuối lúc nãy của ông đã khẳng định nếu cô ta không quỳ xuống xin lỗi nhận sai thì ông ta sẽ tự tay giết cô ta.





“Phịch!”





Tôn Chí Kiều cũng không dám đôi co nữa. Dù trong lòng không phục nhưng vẫn quỳ xuống.





Cô ta giận dữ nói: “Anh Thanh, xin lỗi. Tôi sai rồi, tôi không nên đụng đến người phụ nữ của anh, xin anh rộng lượng bỏ qua cho tôi!”





Tuy cô ta đang xin lỗi nhưng thái độ rất phách lối, không hề có thành ý.





Dương Thanh cũng không để ý đến lời xin lỗi của người đàn bà này. Việc khiến anh thấy sợ chính là nếu không phải Hạ Hà quen biết anh thì bây giờ Hạ Hà đã bị người đàn bà này chà đạp rồi.





Ghê tởm nhất chính là cô ta lại còn dám uy hiếp anh.





Dương Thanh không thèm nhìn Tôn Chí Kiều, chỉ nhìn Tôn Húc nói: “Tôi muốn mạng của người phụ nữ này, ông tính tự mình ra tay hay để tôi đích thân xử lý?”





Tôn Húc nghe vậy hai chân mềm nhũn, lại quỳ xuống lần nữa.





“Cậu Thanh, con bé là giọt máu duy nhất còn lại trên đời này của em trai tôi. Nếu nó chết, em trai tôi sẽ không còn ai nối nghiệp nữa!”





Tôn Húc cầu khẩn nói: “Xin cậu tha cho con bé một đường sống, chỉ cần cậu tha cho con bé, cậu muốn tôi làm gì cũng được”.





Tôn Chí Kiều cũng run rẩy lẩy bẩy, trong con ngươi ngập tràn hoảng sợ.





Dương Thanh nhìn như thuận miệng nói một câu nhưng lại khiến cô ta cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.





Nếu Dương Thanh thật sự chỉ nói cho có thì Tôn Húc cũng không thể quỳ xuống xin tha như vậy.





“Anh Thanh, tôi sai rồi, cầu xin anh đừng giết tôi, tôi thật sự sai rồi, sau này tôi sẽ không dám làm gì Hạ Hà nữa, cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống”.





Tôn Chí Kiều cũng vội vã cầu xin.





“Cộp cộp cộp!”





Cô ta vừa nói vừa không ngừng dập đầu.





Thoáng chốc, trên trán cô ta đã đầy máu, trên mặt cũng lộ rõ vẻ sợ hãi.





Lần này, cô ta biết sợ thật rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK