Sau đó là bốn gia tộc giàu có dưới tám gia tộc lớn của Yến Đô là nhà họ Trần, nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Hồng.
Liên minh Dương Thanh ban đầu hừng hực khí thế đã hoàn toàn tan rã.
Long Đằng muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi hoặc có ý rút lui trên gương mặt của Dương Thanh, nhưng điều khiến lão ta thất vọng đó là Dương Thanh không hề sợ hãi chút nào, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Có vẻ như những gia tộc phản bội đó đối với Dương Thanh mà nói thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Dương Thanh, cậu còn không quỳ xuống xin tha đi!”
Từ lâu Vũ Văn Bân đã muốn ra tay với Dương Thanh, ngặt nỗi bị Vũ Văn Cao Dương chèn ép nên anh ta vẫn chưa dám làm gì.
Còn cả thực lực của chính Dương Thanh cũng đã khiến anh ta khiếp sợ từ lâu.
Bây giờ, trong số tám gia tộc lớn của Yến Đô, ngoại trừ nhà họ Hoàng ra, tất cả bảy gia tộc còn lại đều hướng mũi dùi về phía Dương Thanh, đây là cơ hội hiếm có của anh ta.
“Đúng vậy, cậu mau quỳ xuống xin tha đi, chưa biết chừng ông chủ Long còn có thể cho cậu được toàn thây”.
Tôn Húc tiếp tục phản bội, lúc này ông ta đã đi theo nhà họ Long, đương nhiên muốn biểu hiện ra ý thức của một con chó, liền cắn Dương Thanh một cái.
“Thằng ranh, quỳ xuống!”
“Dương Thanh, mau quỳ xuống trước mặt ông chủ Long xin tha đi!”
“Khốn kiếp, ông thấy chướng mắt với mày từ lâu lắm rồi, hôm nay mày lại dám xưng Vương ở Yến Đô à?”
Và những lời nói này của ông ta đã hoàn toàn đắc tội với Long Đằng.
“Được rồi! Mong rằng sau một thời gian nữa, nhà họ Hoàng vẫn có thể vững vàng như bây giờ!”
Long Đằng cười thay vì tức giận, chỉ là tiếng cười của lão ta khiến người ta phải sởn gai ốc.
“Ông chủ Long, còn cả nhà họ Tôn chúng tôi nữa, có phải ông đã quên chúng tôi rồi không?”
Đột nhiên, Tôn Húc gật đầu và cúi người về phía Long Đằng, trên mặt mang theo nụ cười: “Ông chủ Long, sau này nhà họ Tôn xin được phục tùng nhà họ Long”.
Nghe Tôn Húc nói như vậy, tất cả mọi người đều lộ vẻ khinh thường.
Cho đến thời điểm này, bốn gia tộc lớn trong tám gia tộc lớn của Yến Đô đứng về phía Dương Thanh chỉ còn lại mỗi nhà họ Hoàng.
Sau đó là bốn gia tộc giàu có dưới tám gia tộc lớn của Yến Đô là nhà họ Trần, nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Hồng.
Liên minh Dương Thanh ban đầu hừng hực khí thế đã hoàn toàn tan rã.
Long Đằng muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi hoặc có ý rút lui trên gương mặt của Dương Thanh, nhưng điều khiến lão ta thất vọng đó là Dương Thanh không hề sợ hãi chút nào, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Có vẻ như những gia tộc phản bội đó đối với Dương Thanh mà nói thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Dương Thanh, cậu còn không quỳ xuống xin tha đi!”
Từ lâu Vũ Văn Bân đã muốn ra tay với Dương Thanh, ngặt nỗi bị Vũ Văn Cao Dương chèn ép nên anh ta vẫn chưa dám làm gì.
Còn cả thực lực của chính Dương Thanh cũng đã khiến anh ta khiếp sợ từ lâu.
Bây giờ, trong số tám gia tộc lớn của Yến Đô, ngoại trừ nhà họ Hoàng ra, tất cả bảy gia tộc còn lại đều hướng mũi dùi về phía Dương Thanh, đây là cơ hội hiếm có của anh ta.
“Đúng vậy, cậu mau quỳ xuống xin tha đi, chưa biết chừng ông chủ Long còn có thể cho cậu được toàn thây”.
Tôn Húc tiếp tục phản bội, lúc này ông ta đã đi theo nhà họ Long, đương nhiên muốn biểu hiện ra ý thức của một con chó, liền cắn Dương Thanh một cái.
“Thằng ranh, quỳ xuống!”
“Dương Thanh, mau quỳ xuống trước mặt ông chủ Long xin tha đi!”
“Khốn kiếp, ông thấy chướng mắt với mày từ lâu lắm rồi, hôm nay mày lại dám xưng Vương ở Yến Đô à?”
…
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều chỉ vào Dương Thanh và mắng mỏ.
Long Đằng nhìn Dương Thanh cười đắc ý nói: “Nhóc con, bây giờ còn dám xưng Vương nữa không?”