Người nhà họ Diệp đều thấy bi ai, bọn họ từng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, huy hoàng nhường nào?
Bây giờ Diệp Kế Tông vừa mới mất, hai gia tộc lớn kéo tới chèn ép ngay trong tang lễ. Đam Mỹ Hay
Một nhà họ Lâm đã khiến bọn họ cảm thấy áp lực đè nặng, hiện giờ lại thêm nhà họ Tôn, sao bọn họ có thể đối phó nổi?
“Rốt cuộc các người muốn thế nào?”
Diệp Mạn cắn răng hỏi.
Không phải bà ta không biết hai nhà Tôn, Lâm liên thủ sẽ mạnh tới mức nào. Tám gia tộc đứng đầu Yến Đô có thể giữ thế cân bằng là vì trước giờ chưa từng nhúng tay vào chuyện của nhà khác.
Nhờ vậy, sự cân bằng giữa các gia tộc được giữ vững. Bất kỳ hai trong số gia tộc này liên thủ đều sẽ gây ra uy hiếp rất lớn cho một gia tộc khác.
Giờ đây, nhà họ Lâm và nhà họ Tôn đã hợp sức.
Nếu không có lợi ích chung, bọn họ không thể liên thủ với nhau.
“Bố tôi tự mình tới cửa hỏi cưới, bà không thèm nể mặt. Chuyện này nhất định phải có lời giải thích rõ ràng”.
“Đồng thời, bà phải gả vào nhà họ Lâm theo ước hẹn giữa bố tôi và ông chủ Diệp khi còn sống”.
“Còn nữa, người nhà họ Diệp đánh con tôi bị thương, chuyện này dễ nói rồi. Ai đánh thì giao kẻ đó ra, tôi chỉ cần mạng một mình nó”.
“Chỉ cần các người xử lý tốt mấy chuyện này, nhà họ Lâm sẽ lập tức rời đi”.
Lâm Thiên Trạch cười híp mắt nói.
Tôn Húc cũng cười nói: “Hôm nay nhà họ Tôn đến đây chỉ để hỗ trợ nhà họ Lâm. Nếu nhà họ Lâm rút lui, đương nhiên chúng tôi cũng đi”.
Chủ của hai gia tộc lớn hợp sức ức hiếp một người phụ nữ.
Đây chính là thực trạng của các gia tộc quyền quý. Trong thế giới của bọn họ chỉ có lừa gạt lẫn nhau, tranh đoạt lợi ích.
Dù là tang lễ của ông chủ Diệp, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giành giật lợi ích.
Dương Thanh thản nhiên đứng nhìn chứ không hề nhúng tay, trong lòng cảm thấy bi ai.
Tuy anh cũng từng là người trong gia tộc lớn nhưng từ nhỏ đã bị đuổi đi. Tính ra anh cũng được coi là xuất thân bần hàn.
Nhưng anh may mắn dùng sức mình đạt được quyền thế lớn hơn cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Kỳ thực anh có thể giải quyết nguy cơ hiện giờ của nhà họ Diệp chỉ với một câu nói, thậm chí là hủy diệt cả hai nhà Lâm, Tôn.
Thế nhưng ít nhất là lúc này, anh sẽ không làm vậy. Anh muốn xem những gia tộc quyền thế này có thể vô sỉ tới mức nào.
Ngoại trừ nhà họ Lâm và nhà họ Tôn, còn nhà nào muốn tới hôi của nữa?
Anh biết lúc nào nên ra tay, lúc nào nên im lặng.
Lúc này, Diệp Mạn vô cùng đau khổ. Bà ta bỗng nhiên hiểu ra những việc Diệp Kế Tông đã làm.
Chỉ khi gia tộc càng lớn mạnh mới có thể bất bại, nếu không sẽ dần bị đào thải theo thời gian.
Đối với những gia tộc như nhà họ Diệp, liên hôn là cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất để đạt được lợi ích lớn nhất.
“Gả vào nhà họ Lâm là chuyện không thể!”
Sau một hồi im bặt, Diệp Mạn cắn răng nói: “Con của ông bị đánh cũng là tự làm tự chịu. Không lấy mạng nó đã là nhân từ lắm rồi. Muốn chúng tôi giao người lại càng không thể!”
“Nếu các người cho rằng bố tôi qua đời, nhà họ Diệp dễ bắt nạt thì cứ thử xem”.
“Các người dám liều mạng đấu một trận, nhà họ Diệp không ngại đáp trả! Chỉ sợ các người không dám!”
Khí thế trên người Diệp Mạn đột nhiên tăng vọt, lạnh giọng quát.
Nghe vậy, người nhà họ Diệp chỉ cảm thấy hừng hực ý chí chiến đấu, cảm giác ngột ngạt đều biến mất.
Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc không khỏi kinh ngạc.
Bọn họ chỉ dẫn hai mươi người tới chỉ để uy hiếp ép nhà họ Diệp thỏa hiệp chứ không hề có ý định đánh thật.
Dù sao nhà họ Diệp cũng là gia tộc đứng đầu ngang hàng với bọn họ. Nếu thật sự phải liều chết một trận, dù hai nhà Lâm, Tôn hợp sức cũng sẽ gặp kết cục cả hai đều thiệt.
Chỉ là nhà họ Diệp sẽ tổn thất nặng nề hơn.
Nhưng thế lực giữa tám gia tộc đứng đầu Yến Đô rất cân bằng. Đừng nói là tổn thất nặng, dù chỉ bị thiệt hại chút ít cũng đủ để tạo nên nguy cơ trí mạng cho hai nhà Lâm, Tôn.
Các gia tộc khác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ như hổ đói rình mồi.
Ít đi một gia tộc, quyền lợi của các gia tộc khác sẽ tăng lên.
“Bà thực sự muốn khai chiến sao?”
Lâm Thiên Trạch trầm giọng hỏi.