Tuy anh thật sự muốn vào Thần Đan Tông, nhưng người đàn ông đối diện anh đây vô cùng ngoan độc. Bản thân anh chưa kịp nói gì, người đàn ông kia đã ra sát chiêu với mình.
“Hừ!”
Dương Thanh hừ lạnh, anh chưa bao giờ nương tay với kẻ nào muốn giết chết mình.
Khi đòn tấn công của người đàn ông kia sắp rơi xuống, linh lực cô đọng trong lòng bàn tay của Dương Thanh nhanh chóng rồi bất ngờ đánh lại.
“Ầm ầm!”
Hai đòn tấn công mạnh mẽ va vào nhau, tạo ra một tiếng động đinh tai nhức óc, mắt đất dưới chân cũng run lên một biên độ rất nhỏ.
Gương mặt của Dương Thanh cũng trắng bệch, lảo đảo lùi hai bước về sau mới đứng vững.
Người đàn ông kia cũng là võ giả Thiên Cảnh lục phẩm hậu kỳ, cũng là người nổi bật trong cả Cổ Võ Giới rồi nên người có thể đỡ một đòn của gã ta càng hiếm hoi. Mặc dù đòn tấn công vừa rồi, gã ta khinh bỉ Dương Thanh nên không dùng hết sức, nhưng vẫn là đòn mà võ giả bình thường không thể đỡ được.
Nếu võ giả có thực lực dưới Thiên Cảnh lục phẩm, chắc chắn sẽ bị chưởng này đập nát bấy.
Dương Thanh biết như thế người đàn ông kia ra tay không dùng hết toàn lực, mà anh cũng không thể ở nơi này quá lâu nên vừa tấn công lại lập tức dùng bảy tám phần thực lực của mình.
Người đàn ông kia không thể ngờ được rằng người thanh niên mà mình cho là kẻ trộm đan dược lại có thực lực mạnh đến vậy. Gã ta bị một chưởng của Dương Thanh đánh bay đi, kinh mạch toàn cơ thể đều bị đứt gãy.
Gã ta chưa kịp nghĩ thông suốt, thì cơ thể đã run rẩy không còn chút sức lực nào nữa.
“Người đâu đến đây, Ngô tông chủ bị giết rồi, đến đây mau lên…”
Vài đệ tử xung quanh thấy thế vội vàng gào lên, gọi có cường giả trong Thần Đan Tông giúp đỡ.
Bọn chúng tin rằng, bản thân không đánh lại Dương Thanh nên chỉ có thể run rẩy rút trường kiếm ra ngăn trước mặt Dương Thanh. Bọn chúng đang cố gắng kéo dài thời gian.
“Cút!”
Dương Thanh gằn giọng quát.
Nhưng đám đệ tử này sợ Dương Thanh chạy mấy, bọn chúng sẽ bị Thần Đan Tông trị tội nặng. Dù sao, Ngô tông chủ dẫn họ đi tuần tra đã bị giết, thấy Dương Thanh muốn trốn, họ chỉ biết cắn răng liều mạng.
Dương Thanh thở dài, không muốn đánh bọn họ nhưng lúc này anh không có lựa chọn nào khác. Hết cách, anh chỉ chém một chưởng có sức mạnh khúc khiếp xuống, vài đệ tử bị trúng chiêu đã mất mạng ngay tại chỗ.
Khi tất cả cường giả của Thần Đan Tông đều chạy đến, nhưng trên mặt đất chỉ còn lại vài cái xác. Còn bóng của Dương Thanh đã biến mất trong màn đêm đen nhánh.
“Một đám phế vật, cả đống người trông giữ như thế lại để kẻ địch bước vào. Tôi cho các người ba ngày, dù có đào sâu ba thước cũng phải tìm ra hung thủ cho tôi!”
“Tôi muốn xem đến tột cùng là kẻ nào to gan như vậy. Hắn ta dám đại khai sát giới ở trước cửa Thần Đan Tông của tôi, đúng là khinh Thần Đan Tông quá mà. Tôi phải bầm thây hung thủ ra vạn khúc!”
“Sau ba ngày nếu các người không tìm được hung thủ, thì xách đầu của bản thân về gặp tôi!”
Tông chủ Hoàng Hạc Phi của Thần Đan Tông nghe được thông tin này, lập tức nổi trận lôi đình.
Người phụ trách trông coi các đệ tử đã quỳ trước mặt Hoàng Hạc Phi mà sợ đến mức run rẩy.
Lúc này, một ông già có một chòm râu dê màu trắng, gầy còm, mặc áo dài màu trắng, tay trái cầm la bàn Thái Cực, tay phải cầm phất trần đứng ở bên cạnh Hoàng Hạc Phi, thề thốt: “Tông chủ cứ yên tâm, tôi chỉ cần nhiều nhất là hai ngày sẽ tìm ra kẻ trộm đó ngay. Mặc dù tên đó không phá vỡ trận pháp của chúng ta, nhưng có vài trận pháp có tác dụng quản chế mà!”
Lão già kia vừa nói xong, lập tức ra lệnh cho đệ tử đứng bên cạnh lấy một cái gương ra. Ông ta bấm niệm pháp quyết trên hai tay để sử dụng công pháp, ngay lập tức trên mặt gương xuất hiện một bóng ngờ mờ nhạt: “Tuy bây giờ bóng người kia hơi mờ nhạt, nhưng sẽ rõ ràng nhanh thôi. Trong một hai ngày đến, chúng ta có thể thấy rõ gương mặt của người này!”
Hoàng Hạc Phi vừa nghe được lời nói của ông ta, lập tức hài lòng gật gù.
Dương Thanh không biết mấy chuyện này, mà anh đã quay về Thiên Lôi Tông.
Nhưng mà khi anh vừa mới đến cửa Thiên Lôi Tông, sát ý đã sôi trào.