Lời này của Dương Thanh như hòn đá ném xuống nước, hoàn toàn kích động các đệ tử Thiên Hải Tông.
“Khốn nạn, anh nói gì?”
“Anh ta dám sỉ nhục chúng ta, anh là thá gì chứ, đáng để chúng tôi ra tay sao?”
“Một con khỉ từ giới thế tục đến mà dám khiêu khích người Thiên Hải Tông chúng ta, đúng là không biết sống chết!”
Lưu Khánh nhìn các đệ tử Thiên Hải Tông ai cũng tức giận, vẻ mặt lo lắng.
Tuy hắn không quan tâm đến sống chết của Dương Thanh, nhưng cũng biết rõ chỉ dựa vào thực lực võ giả của Thiên Hải Tông ở đây thì căn bản không làm gì được Dương Thanh.
Hắn cũng biết rõ địa vị của Dương Thanh ở giới thế tục, nếu Thiên Hải Tông có thể hợp tác với Dương Thanh ở giới thế tục, thì hắn thân là người thúc đẩy hợp tác, có thể có được nhiều lợi ích hơn.
Một khi Dương Thanh ra tay, thật sự làm lớn chuyện ở Thiên Hải Tông, sợ rằng các trưởng bối Thiên Hải Tông đều sẽ ra tay với anh.
Các trưởng bối ra tay thì Dương Thanh chắc chắn sẽ chết, đến lúc đó, mọi cố gắng hắn bỏ ra xem như công cốc.
Dương Thanh khinh thường liếc mắt nhìn các đệ tử Thiên Hải Tông, cười lạnh rồi nói: “Nói các anh đều là rác rưởi, xem như tôi đã cất nhắc lắm rồi, bây giờ tôi thấy, các anh còn chẳng bằng rác!”
“Các anh hở ra là “con khỉ từ giới thế tục”, nếu tôi thật sự là khỉ, các anh không phải đối thủ của tôi, vậy chẳng khác nào nói là các anh không bằng cả khỉ sao?”
“Một đám phế vật còn không bằng rác rưởi, tôi còn thấy mất mặt thay cho trưởng bối các anh!”
“Được rồi, đừng có ở đây khua môi múa mép nữa, hoặc là cùng đấu với tôi, hoặc là cút đi!”
Lời của Dương Thanh, từng câu từng chữ như đâm vào tim đối thủ!
Các đệ tử Thiên Hải Tông, ai ai cũng tức giận không thôi, nhưng không ai phản bác lời của Dương Thanh, trong số bọn họ, thực lực Hà Đông Thành là mạnh nhất, nhưng ngay cả một đòn của Dương Thanh, Hà Đông Thành cũng không đỡ được còn ho ra máu bị đánh bay đi, huống chi là bọn họ?
Bọn họ muốn khiến Dương Thanh trả giá, gần như chỉ có cách liên thủ.
Hà Đông Thanh từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt hung tợn, bản thân mà lại bại dưới tay võ giả trẻ tuổi đến từ giới thế tục, thực sự là nỗi nhục cả đời này của hắn ta.
“Ngũ sư huynh, anh không sao chứ?”
Thiệu Nham vội tiến lên, muốn đỡ Hà Đông Thành nhưng lại bị Hà Đông Thanh đẩy tay đi.
“Nhóc con, tôi thừa nhận lúc trước tôi xem nhẹ cậu rồi, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn là đồ tép riu từ giới thế tục, vừa rồi nếu không phải tôi sơ ý, cậu dùng ám chiêu thì sao tôi có thể thua dưới tay cậu được chứ?”
Hà Đông Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Thanh trừng lớn mắt, võ giả Trung Giới giới Cổ Võ đều mặt dày vậy sao? Hay là nói, chỉ có đệ tử Thiên Hải Tông mới không có thể diện như vậy?
Bản thân anh thắng thì là do dùng ám chiêu?
Vừa nghe lời của Hà Đông Thành, mấy đệ tử Thiên Hải Tông kia đều như bừng tỉnh.
“Thì ra con khỉ ti tiện giới thế tục này dùng ám chiêu, vừa rồi suýt nữa tôi còn nghĩ là bản thân nhìn nhầm!”
“Người giới thế tục đều ti tiện vô sỉ vậy sao? Tự biết không phải đối thủ của Ngũ sư huynh nên đánh lén? Đúng là vô sỉ!”
“Tên kia, lập tức quỳ xuống xin lỗi Ngũ sư huynh ngay, nếu không tôi sẽ không tha cho anh”.
Bỗng chốc, các đệ tử Thiên Hải Tông tự tin hơn hẳn, đều nghĩ rằng chỉ cần bản thân cẩn thận thì có thể dễ dàng giết chết được Dương Thành.
Ánh mắt Hà Đông Thành chợt lóe lên chút đắc ý, nheo mắt nhìn Dương Thanh.
“Hà sư huynh, đích thân tôi ra tay, phế tên nhóc này trước”.
Một đệ tử Thiên Hải Tông bỗng lên tiếng nói, muốn ra tay.
Thấy đệ tử này muốn xông lên, Hà Đông Thành vội nói: “Thực lực tên này tuy không mạnh, nhưng nhiều ám chiêu, đối phó với loại người ti tiện như vậy, không cần nói lý với cậu ta”.
“Hà sư huynh, ý của anh là?”
Vẻ mặt đệ tử kia nghi hoặc nhìn Hà Đông Thành.
Hà Đông Thành nói: “Tên này dám hành hung ở Thiên Hải Tông, tội đáng chết, các cậu cùng tấn công đi!”
Nghe thấy lời của Hà Đông Thành, Lưu Khánh ở bên cạnh suýt nữa đã muốn mắng người, nhưng thấy vẻ mặt Dương Thanh bĩnh tĩnh thì lại kiềm chế cơn giận trong lòng.
Cho dù nhưng người này liên thú thì cũng không phải là đối thủ của Dương Thanh, đối với chuyện này, Lưu Khánh vẫn rất tự tin.
Mà đệ tử kia nghe thấy Hà Đông Thành nói vậy, vẻ mặt cảm động, trong lòng nói: “Hà sư huynh đối xử với tôi thật tốt, sợ tôi trúng ám chiêu của tên kia”.
Bỗng chốc, ánh mắt anh ta nhìn Hà Đông Thành bỗng thay đổi, đầy vẻ mờ ám.
Hà Đông Thành cũng chú ý đến ánh mắt của đối phương, cả người bất giác khẽ run, dặn dò các đệ tử Thiên Hải Tông bên cạnh: “Các cậu cùng ra tay đi, phế bỏ tứ chi tên này trước!”
“Vâng!”
Thoáng chốc, mười mấy võ giả Thiên Hải Tông bao vây Dương Thanh lại, ai ai cũng đầy sát ý.
Dương Thanh không hề e sợ trong lòng, chỉ cảm thấy bi thương.
Anh vốn nghĩ, bản thân chủ động đến thăm Thiên Hải Tông thì sẽ được Thiên Hải Tông xem trọng, nhưng không ngờ, chẳng những không được xem trọng, mà trái lại còn không cho khách vào nhà.
Hôm nay ngay cả các đệ tử Thiên Hải Tông cũng muốn kiếm chuyện với anh.
Chính bởi vì anh đến từ giới thế tục, trong mắt những võ giả Trung Giới giới Cổ Võ kiêu ngạo này, anh không thể có được sức mạnh như vậy, cho dù bọn họ đã tận mắt chứng kiến, anh một đòn đánh ngất Liễu Cường, một đòn đánh bay Hà Đông Thành, mà bọn họ lại nghĩ là dùng ám chiêu.
Nhìn mười mấy võ giả Thiên Hải Tông bao vây mình lại, ánh mắt Dương Thanh lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Một đám phế vật không bằng rác rưởi, nếu các anh đã muốn phế tứ chi tôi thì cứ chuẩn bị trước bị tôi phế tứ chi đi”.
Vừa dứt lời, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát trên người anh.
Mười mấy võ giả Thiên Hải Tông nghe thấy lời của Dương Thanh cũng tức giận không thôi.
“Tên kia, anh tự tìm đường chết, đến lúc này rồi mà còn dám khiêu khích chúng ta, hôm nay cứ để chúng ta dạy dỗ cho anh biêt quy tắc Trung Giới giới Cổ Võ”.
Một đệ tử Thiên Hải Tông dẫn đầu rống lớn, lao về phía Dương Thanh đầu tiên.
Ngay khi anh ta chuyển động, các võ giả Thiên Hải Tông khác cũng lần lượt dùng hết sức lực, lao về phía Dương Thanh.
Trong mắt bọn họ, Dương Thanh chẳng khác gì người chết, nếu không phải Hà Đông Thanh nói phải phế tứ chi Dương Thanh trước thì bọn họ thậm chỉ còn muốn giết chết Dương Thanh ngay tại chỗ rồi.
Thấy vậy, Hà Đông Thành khẽ nhếch miệng cười gian tà, đấu với tôi, anh xứng sao?
Vẻ mặt Thiệu Nham cũng kích động, rống lớn: “Các huynh đệ, đánh gãy tứ chi anh ta, sau đó phế bỏ đan điền anh ta, khiến anh ta sau này phải đi ăn xin ở Trung Giới giới Cổ Võ”.
Lưu Khánh chỉ lạnh lùng quan sát, cũng không nhắc nhở các đệ tử Thiên Hải Tông, bởi vì hắn biết rõ, cho dù bản thân có nhắc thì các đệ tử Thiên Hải Tông cũng sẽ không tin lời hắn.
Nếu đã như vậy thì cứ xem kịch là được!
Mắt thấy mười mấy võ giả Thiên Hải Tông lao đến, ngay lúc này, ánh mắt Dương Thanh chợt lóe lên, bông nâng chân dùng sức đạp mạnh xuống đất.
“Ầm!”
Ngay khi anh đạp chân xuống, tiếng nổ vang vọng khắp nơi, luồng khí thế hủy thiên diệt địa bỗng chốc quét sạch bốn phương tám hướng.
Chỉ thấy vị trí dưới chân anh xuất hiện vô số vết nứt, lan ra khắp nơi.
Đồng thời, một luồng khí kình như muốn dời núi lấp biến quét về phía các võ giả Thiên Hải Tông.
Chương 2317: Người trẻ tuổi
“Rầm rầm rầm…”
Giây tiếp theo, cảnh tượng xảy ra khiến tất cả mọi người chấn động, chỉ thấy mười mấy đệ tử Thiên Hải Tông bị thương nặng lần lượt bị đánh bay ra ngoài.
“Cái gì?”
“Sao có thể?”
Hai người Thiệu Nham và Hà Đông Thành trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Thiệu Nham bị Dương Thanh phế bỏ đan điền, không còn sức chiến đấu, mà Hà Đông Thành vừa nãy bị Dương Thanh một đòn đánh bay, ngoài ra, còn có Liễu Cường bị một chiêu của Dương Thanh đánh ngất.
Ngoài ba người bọn họ, tính luôn Lưu Khánh sớm đã đoán được kết quả, thì các đệ tử Thiên Hải Tông khác cùng ra tay, lúc này toàn bộ đều bị khí thế hùng mạnh trên người Dương Thanh đánh bay ra xa mấy mét.
Nhìn mười mấy võ giả nằm rạp dưới đất, lấy Dương Thanh làm tâm, vết nứt lan rộng khắp bốn phương tám hương, hai người Hà Đông Thành và Thiệu Nham đứng nguyên tại chỗ như bị sét đánh.
Lưu Khánh dù sớm đã đoán được đệ tử Thiên Hải Tông sẽ bại, lúc này cũng không thể che giấu được sự kinh ngạc trong lòng.
Không ra tay, chỉ dựa vào thân thể mà có thể bộc phát được khí thế như vậy đánh bay nhiều thiên tài võ đạo Thiên Hải Tông như thế, mấu chốt là, những thiên tài Thiên Hải Tông này đều lớn hơn Dương Thanh, thậm chí có người còn lớn hơn Dương Thanh mười mấy tuổi.
Đáng tiếc, vẫn là Dương Thanh không tốn sức cũng thắng được.
Phải biết rằng, trong những võ giả đi theo Hà Đông Thành, trên cơ bản đều là võ giả Thiên Cảnh tam phẩm, dù ở trong Cổ Võ Hạ Giới thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành cao thủ.
Mà nhiều cao thủ như vậy cũng không có tư cách khiến Dương Thanh ra tay, mà chỉ bộc phát khí thế từ trên người anh đã đánh bay được bọn họ rồi.
Dương Thanh đứng tại chỗ, chưa từng dời đi dù nửa phân, chắp tay đứng thẳng, quần áo tung bay theo gió, tựa như vương giả giã đất trời.
“Anh ta thực sự là võ giả từ giới thế tục sao?”
Cùng lúc này, cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Cô gái còn rất trẻ, cũng chỉ chừng hai mươi tám, hai mươi chín, nhưng cô ta đã là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ.
Ở Thiên Hải Tông, mọi người đều biết con trai độc nhất của tông chủ Võ Dương Bình là đệ nhất thiên tài võ đạo, nhưng rất ít người biết rằng, Võ Dương Bình đã tròn ba mươi hai tuổi ở trước mặt cô gái này, thiên phú võ đạo cũng chỉ là rác rưởi.
“Thanh Trúc, em thấy tên kia thế nào?”
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng cô gái bỗng lên tiếng nói.
Người đàn ông mặc đồ trắng, vẻ mặt cực kỳ tuấn tú, đứng đó tựa như tiên giáng trần.
Trên người anh ta không có hơi thở võ đạo, giống như một người bình thường, nhưng người từng gặp anh ta dù không cảm nhận được hơi thở võ đạo trên người, nhưng cũng sẽ không nghĩ anh ta thật sự là người bình thường.
Người đàn ông tên Mạc Thanh Tu, nếu đặt cái tên này bên ngoài chắc chắn có thể khiến mọi người sợ hãi.
Trong Trung Giới giới Cổ Võ, trong số thế hệ trẻ anh ta còn có một danh hiệu khí phách khác nữa, là Bạch Y Sát Thần!
Anh ta mới ba mươi bảy tuổi nhưng đã tu luyện đến Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ, ở Trung Giới giới Cổ Võ, võ giả có thể tiến đến Thiên Cảnh ngũ phẩm trong độ bốn mươi tuổi đã được coi là thiên tài võ đạo, mà tuổi anh ta chỉ mới ba mươi bảy mà có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy, có thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo mạnh thế nào.
“Rất mạnh!”
Cô gái được Mạc Thanh Tu gọi là Thanh Trúc, chỉ nói hai chữ, sau đó nhìn Mạc Thanh Tu hỏi: “Em có cảm giác, sức chiến đấu thật sự của cậu ta có lẽ là Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ, thậm chỉ là đỉnh cao”.
“Anh, anh thấy cậu ta thế nào?”
Cô gái tên Mạc Thanh Trúc, là em gái ruột của Mạc Thanh Tu.
Vẻ mặt Mạc Thanh Tu nặng nề, nhìn chằm chằm về hướng Dương Thanh nói: “Có lẽ, còn mạnh hơn!”
Ánh mắt Mạc Thanh Trúc thay đổi, vẻ mặt không tin nổi.
“Anh, không lẽ anh muốn nói cảnh giới võ đạo của cậu ta đã đột phá đến Thiên Cảnh ngũ phẩm đấy chứ?”
Mạc Thanh Trúc không thể tưởng tượng nổi, một võ giả độ tuổi ngang mình, mà có thể tu luyện được Thiên Cảnh ngũ phẩm.
Mạc Thanh Tu lắc đầu: “Anh không biết cậu ta có đột phá đến Thiên Cảnh ngũ phẩm chưa, nhưng từ khí thế hùng mạnh vừa nãy cậu ta thể hiện, ngay cả chúng ta ở xa như vậy cũng khiến anh cảm thấy áp lực”.
“Có thể khiến anh cảm nhận được áp lực, chỉ có một khả năng, chính là thực lực đối phương rất mạnh, có đủ tư cách trở thành đối thủ của anh”.
Vẻ mặt Mạc Thanh Trúc không tin nổi: “Anh, có phải anh cảm giác nhầm rồi không? Cậu ta có lẽ còn chưa đến ba mươi đâu? Sao có thể có được thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm? Nếu thật như vậy, cho dù thiên tài võ đạo đệ nhất ở Trung Giới giới Cổ Võ, đứng trước mặt cậu ta cũng phải biến sắc mất”.
Mạc Thanh Tu nhìn em gái, vẻ mặt nặng nề nói: “Thanh Trúc, em vĩnh viễn phải hiểu rõ đạo lý, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Cho dù là lúc nào, cũng không được xem thường bất kỳ ai”.
“Một người trẻ tuổi đến từ giới thế tục khan hiếm linh khí, mà một đòn tấn công đã có thể đánh bại Hà Đông Thành Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, thậm chí không ra tay mà chỉ dùng khí thế võ đạo bộc phát từ trên người thôi cũng có thể đánh bay mười mấy võ giả Thiên Cảnh tam phẩm”.
“Người trẻ tuổi với thực lực như vậy, sao có thể đơn giản được? Người này thực lực phi phàm, nếu không chết, tương lai chắc chắn có thể đứng vững trên đỉnh cao giới Cổ Võ!”
Mạc Thanh Trúc kinh ngạc, lần đầu tiên cô ta nghe thấy đánh giá cao như vậy từ miệng Mạc Thanh Tu.
Mạc Thanh Tu là thiên phú võ đạo xuất chúng, lại sở hữu sức chiến đấu vượt giới giết địch, tìm khắp Trung Giới giới Cổ Võ này, người trẻ tuổi được như anh ta cũng không có mấy người.
Hôm nay, lại đánh giá cao người trẻ tuổi đến từ giới thế tục như vậy, anh ta không nói Trung Giới giới Cổ Võ mà là nói giới Cổ Võ, cũng có nghĩa, anh ta cho rằng, trong tương lai, Dương Thanh có khả năng đứng vững trên đỉnh Thượng Giới giới Cổ Võ.
“Chỉ là, cậu ta phế đan điền Thiệu Nham, rồi lại tấn công võ giả nhất mạch của nhị trưởng lão, sợ là nhị trưởng lão sẽ không bỏ qua dễ dàng, nếu cậu ta có thể sống sót rời khỏi Thiên Hải Tông hay không, cũng là một vấn đề”.
Vẻ mặc Mạc Thanh Trúc phức tạp nhìn về phía Dương Thanh, chậm rãi nói.
Mạc Thanh Tu không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn Dương Thanh chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Dương Thanh đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hà Đông Thành nói: “Anh còn không bằng rác rưởi, không ngờ các sư đệ anh còn rác hơn cả anh, vậy có phải mấy sư đệ anh còn không bằng cả thứ không bằng rác không?”
“Khốn nạn, anh tự tìm đường chết mà!”
Hà Đông Thành tức giận, vẻ mặt hung tợn.
Hắn ta siết chặt hai tay, ánh mắt nhìn Dương Thanh chằm chằm, chỉ hận không thể ra tay ngay, nhưng hắn biết rõ, bản thân căn bản không phải đối thủ của Dương Thanh.
Ngay lúc này, Lưu Khánh đi ra, nhìn Hà Đông Thành nói: “Hà sư huynh, anh Dương là khách quý do sư phụ ta mời đến, vẫn mong Hà sư huynh có thể nể mặt sư phụ ta, dàn xếp ổn thỏa”.
Tuy hắn đắc ý khi thấy Hà Đông Thành chịu thiệt, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng ngay lúc này, một nam một nữ trẻ tuổi bỗng đi đến.
“Mạc sư đệ!”
Nhìn thấy người đến, Hà Đông Thành lập tức vui mừng, vội vàng nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Sư đệ, tên này đúng là kiêu căng ngạo mạn, dùng âm mưu thủ đoạn đánh bại các sư đệ, rồi tự nhận là thiên hạ vô địch, còn nhục mạ thế hệ trẻ Thiên Hải Tông là rác rưởi”.
“Cậu mau chóng xuất chiêu đi, để cậu ta biết Thiên Hải Tông không phải nơi mà con khỉ từ giới thế tục như cậu ta có thể sỉ nhục”.