“Năm đó, ở Thiện Thành, ông ta còn có danh hiệu Thành Chủ Tàn Nhẫn hết sức bá đạo”.
“Người khác đã đặt cho ông ta danh hiệu này, con từng thấy tên thọt nào được người đời gọi là Thành Chủ Tàn Nhẫn chưa?”
Nghe thấy thế, Hoài Trấn hơi biến sắc, ông ta nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: “Bố, đó chỉ là trước kia mà thôi, còn bây giờ ông ta đã thọt, cho dù thực lực của ông ta mạnh hơn nữa thì cũng không thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đúng không?”
“Với thực lực của bố bây giờ, cho dù ông ta bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì cũng không phải đối thủ của bố”.
Vẻ thất vọng trong mắt thành chủ Hoài Thành càng rõ rệt hơn, lão ta trầm giọng nói: “Hoài Trấn, con khiến ta rất thất vọng! Nếu sớm biết con tầm thường như thế, ta đã không để con trở thành người thừa kế của phủ Hoài Thành”.
Đến giờ Hoài Trấn mới nhận ra mình nói sai, ông ta lập tức biến sắc, quỳ bịch xuống đất.
Hoài Trấn thấp thỏm nói: “Bố, con rất xin lỗi, con sai rồi! Xin bố nể tình con luôn hết lòng với phủ Hoài Thành, cho con cơ hội nữa, con bảo đảm sẽ không khiến bố thất vọng thêm đâu!”
Ông ta hiểu rõ, một câu nói của thành chủ Hoài Thành có thể thay đổi số phận của ông ta sau này.
Thành chủ Hoài Thành thản nhiên nói: “Đứng dậy nói chuyện đi!”
Hoài Trấn không dám trái lời, vội đứng lên: “Vâng, thưa bố!”
Thành chủ Hoài Thành chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trầm giọng nói: “Năm đó, Mục thành chủ đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, khi đó, ngay cả ta cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ”.
“Bây giờ, tuy chân ông ta tàn tật nhưng nền tảng võ thuật vẫn còn đó, nếu ta không đoán sai, thực lực của ông ta vẫn ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
“Nếu ngày nào đó, chân ông ta khỏi hẳn, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ tiến bộ”.
Hoài Trấn thận trọng hỏi: “Mục thành chủ mạnh đến thế ư?”
Thành chủ Hoài Thành nói: “Cũng không phải là thực lực của ông ta khiến ta không dám ra tay với Mục phủ, mà bởi vì ở Mục phủ, không chỉ có một cao thủ hàng đầu như ông ta”.
Hoài Trấn lập tức giật mình: “Chẳng lẽ Mục phủ vẫn còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác à?”
Thành chủ Hoài Thành lắc đầu: “Dưới trướng Mục thành chủ có một vị kiếm khách hàng đầu, tên là kiếm khách Ảnh Tử, tuy ông ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng kiếm của ông ta lại là linh khí”.
“Kiếm khách Ảnh Tử nắm giữ linh kiếm, tuy chưa đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhưng cũng không kém nhiều”.
Nghe thấy thế, Hoài Trấn lập tức biến sắc, kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải là Mục phủ có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ư?”
Lúc này thành chủ Hoài Thành mới quay người lại, nhìn về phía Hoài Trấn: “Chính vì lẽ đó, ta mới không mở rộng tới Thiện Thành, bằng không, chỉ mình Mục thành chủ có thể ngăn cản được bước tiến của ta chắc?”
Lão ta nói rồi quay người rời đi.
Hoài Trấn vội đuổi theo: “Bố, bố định đi đâu vậy?”
“Mục phủ!”
Nghe thấy thành chủ Hoài Thành nói thế, Hoài Trấn lập tức biến sắc.
Mục phủ có hai cao thủ ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thành chủ Hoài Thành còn định đến Mục phủ làm gì?
Lúc này, ở Mục phủ, tại chỗ ở của đám người Dương Thanh.
Sau khi nhận một cuộc gọi xong, Hoài Lam bỗng nghiêm nghị nói: “Mới hồi nãy, thành chủ Hoài Thành vừa rời khỏi Hoài Thành, có lẽ đang định tới Mục phủ”.
“Sao cơ?”
Lão Cửu lập tức biến sắc.
Dương Thanh cũng nhíu mày, nhìn Hoài Lam: “Ông ta đến vì tôi à?”
Hoài Lam lắc đầu: “Không biết được!”
“Nhưng tôi đoán, có lẽ thành chủ Hoài Thành định đến Mục phủ để thăm dò thực lực của Mục thành chủ, nếu thực lực của Mục thành chủ khó lường, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng không nắm chắc sẽ thắng Mục thành chủ, ông ta sẽ mau chóng rời đi”.
“Nhưng nếu thực lực của Mục thành chủ kém xa thành chủ Hoài Thành, có lẽ thành chủ Hoài Thành sẽ lập tức đòi người”.
“Nếu đến lúc đó thật, phải xem Mục phủ có chịu được áp lực từ thành chủ Hoài Thành không”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, sắc mặt của Dương Thanh và lão Cửu hết sức khó coi.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh cười khổ: “Cảnh giới của tôi mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, tôi có tài đức gì mà lại được một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đuổi giết qua cả vạn dặm thế chứ”.
Lão Cửu nhìn về phía Dương Thanh: “Bởi vì thành chủ Hoài Thành sợ, ông ta sợ nếu thả cậu rời đi thì sẽ là thả hổ về rừng, sau này cậu sẽ có sức uy hiếp rất lớn”.
Hoài Lam cũng nói: “Với thiên phú võ thuật của anh Thanh, cho dù ở gia tộc Cổ Võ thì cũng là thiên tài đỉnh cao, thành chủ Hoài Thành đã trở mặt với anh, sao có thể để anh sống sót rời đi chứ?”
Lão Cửu hỏi: “Chúng ta cần nói tin này cho Mục thành chủ biết không?”
Hoài Lam lắc đầu: “Chắc chắn Mục thành chủ đã biết chuyện này rồi, bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rrằng Mục thành chủ sẽ chịu được áp lực từ thành chủ Hoài Thành thôi”.
“Nếu Mục thành chủ không chịu được, chúng ta chỉ có thể liều mạng một phen, nhưng kết quả chỉ có một, đó là chúng ta bị tiêu diệt sạch”.
Dương Thanh và lão Cửu lập tức im lặng, không ngờ chuyện lại tới mức này.
Hoài Lam lại mỉm cười: “Đương nhiên, chúng ta cũng không cần áp lực quá, nhập gia tùy tục, dù sao bây giờ, có muốn chạy trốn cũng không thoát được nữa, nếu đã vậy, tại sao không gửi gắm hy vọng vào Mục thành chủ?”
“Theo tôi thấy, thực lực của Mục thành chủ rất khó lường, tuy chân bị tàn tật nhưng vẫn áp đảo được các gia tộc hàng đầu ở Thiện Thành bao nhiêu năm, chắc chắn phải có chỗ hơn người, bằng không Mục phủ đã bị lật đổ từ lâu rồi”.
“Cho dù thành chủ Hoài Thành tới, chưa chắc ông ta đã dám đánh với Mục thành chủ ở Mục phủ đâu”.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, mở miệng nói: “Bây giờ đành phải hy vọng thực lực của Mục thành chủ có thể mạnh hơn chút nữa”.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển vẫn luôn im lặng bỗng thận trọng nói: “Anh Thanh, em có cách giúp chân Mục thành chủ khỏi hẳn trong thời gian ngắn”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.
“Thật à?”
Dương Thanh hết sức vui mừng.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Em có thể dùng thuật châm cứu để kích thích dây thần kinh và huyệt vị ở chân Mục thành chủ, giúp chân ông ta bình thường trở lại trong thời gian ngắn, đương nhiên đó chỉ là tạm thời, với y thuật của em, em chỉ có thể giúp chân Mục thành chủ khôi phục trong mười phút thôi”.
“Hay nói cách khác, mười phút sau, chân Mục thành chủ sẽ lập tức mất cảm giác, giống như bây giờ”.
Dương Thanh rất mừng, cười nói: “Thế đã đủ rồi!”
“Tiểu Uyển, em mau theo anh đi tìm Mục thành chủ thôi!”
Dương Thanh nói rồi kéo Phùng Tiểu Uyển rời đi.
Nếu thành chủ Hoài Thành đến để thăm dò Mục thành chủ, vậy chỉ cần giúp Mục thành chủ đứng dậy, chắc chắn sẽ khiến thành chủ Hoài Thành kiêng dè, dù sao khi chân còn bình thường, Mục thành chủ cũng từng là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.