Tuy Lạc Bân không hiểu nhưng vẫn lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân lại reo lên. Lúc hai người nói chuyện chuông đã kêu rất nhiều lần nhưng đều bị Lạc Bân tắt máy.
“Ông nghe máy đi”, Dương Thanh nói.
Bấy giờ Lạc Bân mới vội vàng bắt máy, nhưng mới nghe được vài câu đã hốt hoảng hỏi: “Cậu nói cái gì? Có người ngã chết ở công trường? Còn là hai người sao?”
Dương Thanh vốn đang vui vẻ nghe vậy lập tức sa sầm mặt.
Vừa nãy anh còn căn dặn Lạc Bân phải đặt an toàn lên hàng đầu, công trường liền xảy ra chuyện, hơn nữa còn chết tận hai người.
“Lập tức xử lý hiện trường thật tốt, gọi người đáng tin phong tỏa hiện trường ngay cho tôi!”
“Cái gì? Phóng viên đài truyền hình tới rồi á?”
“Sao lại như vậy? Không phải anh nói sự cố mới xảy ra năm phút trước à? Sao phóng viên lại biết nhanh như vậy?”
Lạc Bân kinh hãi, cảm thấy rất đáng nghi, lập tức nói: “Nhất định phải phong tỏa hiện trường, không được để bất kỳ phóng viên nào đi vào!”
Dặn dò xong xuôi, ông ta lập tức cúp máy.
“Chủ tịch…”
Lạc Bân đang định giải thích đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Tôi biết rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau tới công trường đi, tôi đi với ông!”
Trên đường đi, Lạc Bân trầm giọng nói: “Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Sự cố mới xảy ra năm phút, phóng viên của đài truyền hình đã chạy tới, rất không bình thường”.
“Trừ phi, phóng viên đã biết tin công trường xảy ra sự cố từ trước”.
Dương Thanh hơi híp mắt hỏi: “Dự án Thành Cửu Châu có uy hiếp đến lợi ích của ai không? Hoặc là dạo gần đây tập đoàn Nhạn Thanh có đắc tội với ai không?”
Lạc Bân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thành Cửu Châu được xây ở ngoại ô. Nếu không có dự án này, mảnh đất kia đã bị bỏ hoang, không đáng một đồng”.
Tuy Lạc Bân không hiểu nhưng vẫn lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân lại reo lên. Lúc hai người nói chuyện chuông đã kêu rất nhiều lần nhưng đều bị Lạc Bân tắt máy.
“Ông nghe máy đi”, Dương Thanh nói.
Bấy giờ Lạc Bân mới vội vàng bắt máy, nhưng mới nghe được vài câu đã hốt hoảng hỏi: “Cậu nói cái gì? Có người ngã chết ở công trường? Còn là hai người sao?”
Dương Thanh vốn đang vui vẻ nghe vậy lập tức sa sầm mặt.
Vừa nãy anh còn căn dặn Lạc Bân phải đặt an toàn lên hàng đầu, công trường liền xảy ra chuyện, hơn nữa còn chết tận hai người.
“Lập tức xử lý hiện trường thật tốt, gọi người đáng tin phong tỏa hiện trường ngay cho tôi!”
“Cái gì? Phóng viên đài truyền hình tới rồi á?”
“Sao lại như vậy? Không phải anh nói sự cố mới xảy ra năm phút trước à? Sao phóng viên lại biết nhanh như vậy?”
Lạc Bân kinh hãi, cảm thấy rất đáng nghi, lập tức nói: “Nhất định phải phong tỏa hiện trường, không được để bất kỳ phóng viên nào đi vào!”
Dặn dò xong xuôi, ông ta lập tức cúp máy.
“Chủ tịch…”
Lạc Bân đang định giải thích đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Tôi biết rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau tới công trường đi, tôi đi với ông!”
Trên đường đi, Lạc Bân trầm giọng nói: “Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Sự cố mới xảy ra năm phút, phóng viên của đài truyền hình đã chạy tới, rất không bình thường”.
“Trừ phi, phóng viên đã biết tin công trường xảy ra sự cố từ trước”.
Dương Thanh hơi híp mắt hỏi: “Dự án Thành Cửu Châu có uy hiếp đến lợi ích của ai không? Hoặc là dạo gần đây tập đoàn Nhạn Thanh có đắc tội với ai không?”
Lạc Bân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thành Cửu Châu được xây ở ngoại ô. Nếu không có dự án này, mảnh đất kia đã bị bỏ hoang, không đáng một đồng”.
“Vậy nên dự án Thành Cửu Châu chỉ đem lại lợi ích khổng lồ cho mảnh đấy kia và khu vực xung quanh, không thể uy hiếp tới lợi ích của người khác được”.
“Chúng ta cũng không đắc tội với ai. Hiện giờ không có mấy ai dám ngáng chân dự án Thành Cửu Châu”.
Dương Thanh nheo mắt nói: “Vậy thì chỉ có thể là tôi đắc tội ai đó rồi”.
Lạc Bân sững sờ há hốc mồm nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
“Bây giờ mau điều tra toàn bộ thông tin về hai công nhân ngã chết kia, gần đây đã tiếp xúc với ai, trạng thái tinh thần có gì bất thường không, sức khỏe thế nào”.