“Hôm nay tập đoàn chúng tôi tiếp đón khách quý, những ai không có phận sự hãy mau chóng rời đi!”
Sau khi đến tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh vừa định tiến vào thì đã bị một người trung niên mặc vest, đi giày da ở cửa chặn đường.
Dương Thanh nhìn đối phương, nói: “Tôi tìm Lạc Bân!”
Người trung niên lập tức nhíu mày, trông rất ngạo mạn, ông ta nhìn Dương Thanh từ trên xuống dưới mấy lần rồi nói với vẻ không vui: “Này nhãi, cậu dám gọi thẳng tên của sếp Lạc, đến gây chuyện đấy à?”
Dương Thanh lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ông tên gì? Thuộc bộ phận nào?”
Rõ ràng đối phương không biết anh, đây không phải chuyện chính, quan trọng là thái độ vênh váo của đối phương khiến anh vô cùng khó chịu.
“Sao nào? Cậu còn định hỏi tên tôi rồi báo cáo tôi à?”
Người trung niên hống hách nói: “Cậu muốn báo cáo cũng không sao, cậu nghe cho rõ đây, tôi tên Lư Cường, phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh, còn nữa, tôi là em họ Lạc Bân đấy”.
Nghe thấy đối phương nói thế, Dương Thanh nhíu mày, anh yên tâm giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân vì hoàn toàn tin tưởng ông ta, hơn nữa đúng là Lạc Bân đã cống hiến rất nhiều cho tập đoàn Nhạn Thanh.
Có thể nói, nếu không có Lạc Bân thì sẽ không có tập đoàn Nhạn Thanh bây giờ.
Lạc Bân muốn đưa họ hàng vào tập đoàn Nhạn Thanh cũng được thôi, nhưng ông ta không nên đưa một tên khốn như Lư Cường vào.
Quan trọng là Lư Cường còn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh nữa.
Lư Cường ra lệnh: “Vệ sĩ, lôi hai thằng khốn này ra góc đánh một trận cho tôi, sau đó bảo chúng nó cút!”
Nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, mấy vệ sĩ lập tức bao vây Dương Thanh và Mã Siêu.
Mã Siêu bỗng bước lên một bước, sát khí khủng khiếp bùng nổ từ người anh ta.
Mấy vệ sĩ đang định ra tay với họ không khỏi khựng lại, tên nào cũng có vẻ kiêng dè.
Lúc này, Dương Thanh vỗ vai Mã Siêu, Mã Siêu mới thu hồi sát khí, lạnh lùng quát: “Nếu không muốn chết thì cút ngay cho tôi!”
Từ sau khi được Võ Thần trấn áp sức mạnh long mạch trong người rồi tỉnh lại, Mã Siêu như biến thành người khác, vô cùng nóng nảy.
Với thực lực của anh ta bây giờ, chỉ cần một tiếng quát để đẩy lùi mấy vệ sĩ.
Thấy vệ sĩ bị Mã Siêu dọa lùi bước chỉ bằng một câu, sắc mặt Lư Cường hết sức khó coi, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Không ngờ cậu lại có vệ sĩ là người luyện võ đấy”.
“Nhưng chỉ với một vệ sĩ như thế mà đòi đối đầu với tôi thì cậu chết chắc rồi!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế bỗng lan ra từ người ông ta.
Lúc này Dương Thanh mới phát hiện đối phương cũng là người luyện võ, tuy thực lực của ông ta chỉ đến Vương Cảnh, nhưng cũng miễn cưỡng được xem như người luyện võ, hơn nữa đã là cao thủ mạnh ở thế tục hồi trước rồi.
“Giờ linh khí trên thế giới đã nhiều lên, tôi cũng bước vào hàng ngũ người luyện võ, vừa hay mấy hôm trước tôi mới đột phá Vương Cảnh sơ kỳ, hôm nay tôi sẽ lôi hai tên khốn các cậu ra để luyện tay”.
Lư Cường vừa nói vừa cởi áo vest ra, xắn tay áo lên, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, khí thế mạnh mẽ bỗng bao phủ cả tập đoàn Nhạn Thanh.
Dưới khí thế khủng khiếp này, Lư Cường đang chuẩn bị ra tay lập tức nhũn cả người, ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ nhìn về phía bốn người áo đen vừa bao vây Dương Thanh và Mã Siêu.
“Dương Thanh, quả nhiên cậu sẽ đến tập đoàn Nhạn Thanh, chúng tôi đợi cậu lâu lắm rồi”.
Người áo đen dẫn đầu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nói.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo: “Các người là người của Thủ Hộ Minh nhỉ? Bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, đúng là chịu chơi thật đấy!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lư Cường đang ngồi bệt dưới đất sợ đến mức suýt tiểu ra quần.
Giờ ông ta cũng là người luyện võ, đương nhiên hiểu cao thủ Thiên Cảnh có ý nghĩa thế nào, cũng biết sự mạnh mẽ của Thủ Hộ Minh.
Không ngờ giờ lại có tận bốn cao thủ Thiên Cảnh tới đây, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nữa.
Với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta, có lẽ chỉ một suy nghĩ của đối phương cũng có thể xóa sổ ông ta rồi.
Bốn người áo đen cũng không trả lời câu hỏi của Dương Thanh, mà tập trung vào Dương Thanh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Ầm!”
Khí thế khủng khiếp lan ra từ người Mã Siêu.
Lúc này quanh người Mã Siêu toàn khí đen, mắt anh ta cũng trở nên đen nhánh, hơi thở lạnh lẽo tràn ra từ người anh ta, lĩnh vực Ma Đạo cũng được phóng ra, bao trùm bốn người áo đen.
Dương Thanh chợt nói: “Nếu đã tới thì ở lại đây luôn đi!”
“Giết!”
Bốn cao thủ bỗng xông về phía Dương Thanh.
“Cút!”
Mã Siêu quát lớn, bỗng giậm chân, sau tiếng ầm vang, mặt đất lập tức vỡ nát.
Anh ta đấm về phía người áo đen với khí thế như sắp hủy diệt cả đất trời.
“Ầm!”
Nắm đấm của hai người va vào nhau, lập tức phóng ra khí thế khủng khiếp, lan khắp xung quanh.
Đám người Lư Cường đều tái mặt, họ có thể cảm nhận được mình sắp chết dưới khí thế mạnh mẽ phát ra từ trận chiến giữa hai cao thủ.
Lư Cường bỗng nghĩ đến việc mình vừa định đối phó với Mã Siêu, thì ra ông ta mới là thằng ngốc.
Trong lúc ông ta đang vô cùng tuyệt vọng, nghĩ mình sắp phải chết, khí thế ôn hòa bỗng bao phủ lấy ông ta.
Dương Thanh vươn tay lên, phóng lĩnh vực ra, lập tức bao phủ phạm vi mấy trăm mét.
Với trận chiến cấp bậc này, cho dù chỉ đánh bằng sức mạnh thuần túy thì cũng đủ để giết người bình thường trong chớp mắt.
Dương Thanh đứng chắp tay sau lưng, nhìn Mã Siêu giao chiến với bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, không định nhúng tay vào.
Với thực lực của anh bây giờ, một khi anh ra tay, bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ sẽ chết ngay tức khắc.
Nhưng Mã Siêu thì khác, anh ta vừa tỉnh lại sau thời gian hôn mê, bỗng nhận được sức mạnh long mạch khổng lồ, vẫn chưa quen hẳn, đang cần cao thủ cấp bậc này để luyện tập.
Bốn cao thủ đến để giết Dương Thanh nhưng giờ lại bị mình Mã Siêu ngăn cản, sắc mặt của cả bốn người đều hết sức khó coi.
Họ còn không có cơ hội đánh với Dương Thanh à?
“Không cần nương tay nữa, giết tên này trước đi!”
Cao thủ áo đen dẫn đầu bỗng lấy một viên thuốc màu đỏ ra uống.
Ba cao thủ áo đen khác cũng uống một viên thuốc màu đỏ.
Dương Thanh nhíu mày, tuy anh không biết viên thuốc mà bốn người này uống là gì, nhưng vẫn hiểu thực lực của họ sẽ tăng vọt sau khi uống thuốc.
Ầm!
Quả nhiên, sau khi uống thuốc, mắt bốn người áo đen đều đỏ ngầu, khí thế lan ra từ người họ vượt xa trước đó.
Dương Thanh vừa định ra tay, Mã Siêu bỗng cắn răng: “Anh Thanh, để cho em một đối thủ nhé!”
“Ừ!”
Dương Thanh gật đầu.
“Giết!”
Bốn cao thủ áo đen cùng xông tới chỗ Mã Siêu và Dương Thanh.
Lần này Mã Siêu không đánh với cả bốn người nữa, chỉ tập trung vào một cao thủ áo đen.
Hồi nãy anh ta một mình đối phó với bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đã là cố lắm rồi, giờ bốn người này lại uống thuốc, thực lực tăng mạnh, anh ta có thể miễn cưỡng đánh với một người trong số họ đã là giỏi lắm.
“Dương Thanh, không có cậu ta bảo vệ, để xem ai cứu được cậu nữa nhé?”
Cao thủ áo đen dẫn đầu cười lạnh, lập tức khoát tay: “Giết!”
Ba cao thủ cùng xông về phía Dương Thanh.
“Hừ!”
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, anh phóng lĩnh vực Trọng Lực ra.
Ngay sau đó, tốc độ của bốn cao thủ áo đen bỗng giảm mạnh, áp lực khủng khiếp từ trọng lực khiến họ run sợ từ sâu trong linh hồn, thậm chí chỉ muốn quỳ rạp ra đất.
“Ầm ầm ầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng biến mất.
Đến khi anh xuất hiện lại, ba người áo đen đã bay xa mấy chục mét như đạn pháo, rơi xuống đất, hộc máu, không còn cả sức bò dậy.
Vào lúc này, Lư Cường hoàn toàn sững sờ, người run rẩy không kiểm soát, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Ông ta bỗng nhận ra mình vừa làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào.