Nếu anh không kết hôn sinh con rồi, anh đã chủ động theo đuổi Hạ Hà rồi.
Với sự hiểu biết của anh về Hạ Hà, Hạ Hà là cô gái rất tốt, vừa xinh đẹp vừa giỏi đoán ý người khác.
Nhưng anh đã có Tần Thanh Tâm, kiếp này, trái tim anh không còn chỗ cho người phụ nữ khác nữa.
Bầu không khí lập tức trở nên hơi vi diệu, cả hai đều không nói gì.
Đương nhiên Dương Thanh hiểu ý Hạ Hà.
Hạ Hà cũng nhận ra mình vừa say rượu lỡ lời, vội đứng dậy rồi nói: “Tôi đi vệ sinh đây”.
Dương Thanh nhìn Hạ Hà rời đi với vẻ áy náy, chỉ muốn tát mình mấy phát.
Thượng Quan Nhu, nữ hoàng Thượng Quan cả đời không lấy chồng.
Hạ Hà, ngôi sao lớn cả đời không định kiếm bạn trai.
Cả hai đều là cô gái tốt, nhưng trong lòng Dương Thanh chỉ có Tần Thanh Tâm, chỉ biết áy náy với họ.
Sau khi rời khỏi phòng riêng, Hạ Hà vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, nghĩ đến câu vừa nói với Dương Thanh, vô cùng xấu hổ.
Trên mặt Hạ Hà tràn ngập vẻ tự trách: “Mình điên rồi à? Sao lại nói với Dương Thanh thế chứ, giờ anh ấy sẽ nghĩ mình thế nào đây?”
Cô ta cũng biết chuyện giữa Dương Thanh và Tần Thanh Tâm, vì cô ta hiểu Dương Thanh rất chung thủy trong chuyện tình cảm nên mới chậm rãi yêu người đàn ông này.
Không ngờ hôm nay cô ta uống mấy ly rượu vang rồi lại mượn rượu để bày tỏ những lời trong lòng, tuy cô ta cũng không nói rõ, nhưng cô ta biết chắc Dương Thanh sẽ hiểu.
Cô ta đứng bên ngoài một lúc lâu, bình tĩnh lại rồi mới chuẩn bị về phòng riêng.
“Xin lỗi ạ!”
Khi cô ta đi ngang qua một phòng riêng, đúng lúc có người bước ra, cô ta đâm sầm vào đối phương, vội lùi lại mấy bước rồi xin lỗi.
“Đồ ngu!”
Đối phương tức giận quát, đang định chửi tiếp thì thấy mặt Hạ Hà, mắt lập tức sáng lên, vội nuốt mấy lời mắng chửi lại, cười hề hề, nhìn Hạ Hà: “Xin lỗi nhé, cô có bị thương không?”
Hạ Hà lắc đầu, định lướt qua hắn.
Nhưng cô vừa bước đi thì đối phương đã chắn đường cô rồi.
Hạ Hà nhíu chặt mày, nói với vẻ không vui: “Anh định làm gì thế?”
Cô ta vốn không có thiện cảm với người nước Dương, khi nhìn cô ta, người nước Dương trước mặt còn có vẻ háo sắc, khiến cô ta càng chán ghét hơn.
Đối phương chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặc toàn đồ hiệu đắt đỏ.
Trong phòng riêng còn có rất nhiều người, đều là thanh niên nước Dương.
Đối phương cười ha hả, nhìn Hạ Hà: “Chào người đẹp, tôi xin tự giới thiệu, tôi đến từ gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, tôi tên là Yoshida Taro, muốn làm bạn với cô”.
Yoshida Taro đã dùng câu chào này để lừa rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp lên giường, lần nào nó cũng hữu hiệu.
Hạ Hà nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Tôi không muốn làm bạn với người nước Dương, phiền anh tránh ra!”
Yoshida Taro cũng không tức giận, cười ha hả: “Xem ra cô em xinh đẹp đây chưa bao giờ nghe nói đến tài phiệt Yoshida rồi”.
“Tài phiệt Yoshida là một trong ba tài phiệt lớn nước Dương, còn tôi là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của tài phiệt Yoshida, lần này tôi đến Chiêu Châu để hỗ trợ tài phiệt tiếp quản việc làm ăn ở Chiêu Châu”.
“Phải rồi, ba tài phiệt lớn nước Dương chúng tôi đã gửi lời khiêu chiến giới võ thuật Chiêu Châu, ba ngày sau sẽ tổ chức giải đấu võ, nếu chúng tôi thắng, hội thương mại Yến Đô sẽ phải giải tán, hình như có một doanh nghiệp tên là tập đoàn Nhạn Thanh nhỉ? Đúng rồi, đúng là tập đoàn Nhạn Thanh, khi đó tập đoàn này cũng sẽ thua ba tài phiệt lớn nước Dương chúng tôi”.
Tuy Hạ Hà là ngôi sao, không hứng thú với mấy chuyện này, nhưng khi nghe thấy tên tập đoàn Nhạn Thanh, cô ta lập tức căng thẳng.
“Cao thủ Chiêu Châu sẽ không thua tài phiệt nước Dương các người đâu!”
Hạ Hà tức giận nói: “Chỉ bằng các người mà cũng muốn nắm giữ tập đoàn Nhạn Thanh? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Cô ta nói rồi định rời đi.
Nhưng cô ta vừa bước đi thì đã bị Yoshida Taro tóm lấy cánh tay, Hạ Hà lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Buông ra!”
Yoshida Taro cười ha hả: “Cô vừa đâm phải tôi, giờ lại định bỏ đi à? Bây giờ cô vào phòng chúng tôi, ngoan ngoãn ăn một bữa với tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô”.
Hạ Hà lập tức cuống lên, ra sức giãy giụa, nhưng đối phương quá khỏe, cổ tay cô ta rất đau mà vẫn không tránh thoát được.
Hạ Hà tức giận nói: “Anh buông ra ngay, bằng không tôi gọi người đến đấy!”
“Ha ha ha ha…”
Yoshida Taro cười lớn: “Cho dù cô gào rách họng thì cũng không có ai dám xen vào chuyện của người khác đâu, cô biết trong phòng riêng này có ai không thế?”
“Trong phòng là thế hệ trẻ của ba tài phiệt lớn nước Dương, lần này chúng tôi tập hợp lại để chuẩn bị triển khai kế hoạch lớn ở Chiêu Châu, sau khi cao thủ Chiêu Châu thua cao thủ nước Dương vào ba ngày sau, làm gì còn ai ngăn được sự phát triển của tài phiệt nước Dương ở Chiêu Châu nữa?”
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn vào với tôi đi!”
Hạ Hà cuống lên, cô ta không muốn mang thêm phiền phức cho Dương Thanh nên không hô lớn, nhưng bây giờ đối phương lại định kéo cô ta vào phòng riêng, nếu không kêu cứu thì nguy to mất.
Hạ Hà dùng hết sức để hô lớn: “Dương Thanh, cứu tôi!”
“Rầm!”
Cửa phòng bị đóng sầm lại, Hạ Hà cũng không rõ Dương Thanh có nghe thấy tiếng kêu cứu của mình không nữa.
“Ái chà! Taro, anh kiếm đâu ra cô gái xinh đẹp thế?”
Hạ Hà vừa bị kéo vào phòng, đã có rất nhiều người nước Dương trầm trồ, có người hỏi Yoshida Taro với vẻ hâm mộ.
Yoshida Taro cười ha ha, đắc ý nói: “Cô gái Chiêu Châu này chủ động nhào vào lòng tôi, cô ả là của tôi, đừng ai có ý đồ gì với cô ta đấy!”
“Nhưng sau khi tôi dùng xong, tôi có thể cân nhắc tặng cô ta cho các anh”.
“Ha ha, cô ả Chiêu Châu này đẹp quá, tôi muốn có cô ta ngay ghê. Taro, hay chúng ta chơi chung nhé? Tôi có thể đồng ý một yêu cầu bất kỳ của anh”.
Yoshida Taro cười nói: “Không được, cô ta xinh đẹp thế này, tôi không nỡ dùng chung với các anh đâu, hôm nay cô ta chỉ thuộc về tôi thôi”.
Hắn nói rồi bỗng vươn tay nắm lấy áo Hạ Hà, kéo mạnh.
“Xoẹt” một tiếng, tay áo bên trái của Hạ Hà bị xé toạc, để lộ cánh tay trắng nõn.
“Á…”
Hạ Hà hoảng sợ hét lên.
“Ha ha ha ha…”
Đám thanh niên nước Dương trong phòng phá lên cười.
Yoshida Taro cũng hào hứng nói: “Vải này bền ghê.”
Hắn nói rồi tóm lấy cổ áo Hạ Hà, định kéo mạnh xuống.