Dương Thanh làm thế chính là để cảnh cáo các thế lực trong Hoàng thành Diệp, cho bọn họ hiểu rõ, có người đang muốn ra tay với Hoàng tộc họ Diệp.
Như vậy, sau khi Hoàng tộc họ Diệp bị tiêu diệt, những thế lực khác đang ngo ngoe rục rịch muốn tranh thủ lúc rối ren để gây chuyện cũng không dám hành động liều lĩnh.
Chẳng bao lâu, tin Dương Thanh dẫn người tấn công Hoàng tộc họ Diệp đã truyền khắp Hoàng thành Diệp.
"Các người biết gì chưa? Có bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh dẫn theo mười mấy cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh đang tiến về nơi ở của Hoàng tộc họ Diệp đấy".
"Tôi nghe nói, trong bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh này còn có một người thanh niên tên là Dương Thanh, đúng không? Đây chính là người muốn ra tay tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp?"
"Nghe nói một tuần trước, Hoàng tộc họ Diệp dẫn một đám cao thủ mời toàn bộ trăm thế lực mạnh nhất Chiêu Châu tới Yến Đô, vốn là có ý định thống nhất thế lực trăm tộc, nhưng đã bị người tên Dương Thanh này làm hỏng".
...
Chẳng mấy chốc, khắp các chốn trong Hoàng thành Diệp đều râm ran các loại tin đồn, mà đa số đều là thật.
Hiện giờ là thời đại internet, tốc độ truyền tin vô cùng nhanh, những chuyện đã xảy ra một tuần trước, cùng với một số việc về thế lực trăm tộc mạnh nhất ở Chiêu Châu quy tụ ở Yến Đô cũng đã truyền khắp nơi.
Cùng lúc đó, trong Hoàng phủ họ Diệp, tại cung điện của Diệp Hoàng, Diệp Lâm ngồi trên vị trí chủ tọa, hai hàng ghế bên dưới đều là những nhân vật trọng yếu của gia tộc.
Diệp Lâm cũng đã nhận được tin Dương Thanh dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh tiến về phía Hoàng tộc họ Diệp, lúc này lão ta đang hết sức tức giận.
Lão ta chỉ mới biết bên cạnh Dương Thanh có hai anh em họ Tống là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, vậy thì cao thủ Siêu Phàm Cảnh thứ tư ở đâu ra?
Đối với lão ta, thêm một cao thủ Siêu Phàm Cảnh quả đúng là nhân tố có thể làm thay đổi kết cục cuộc chiến.
Mặc dù Hoàng tộc họ Diệp có cao thủ âm thầm bảo vệ nhưng người bảo vệ Hoàng tộc cũng có quy tắc riêng, họ chỉ xuất hiện khi Hoàng tộc đã đến sát bờ vực bị diệt vong.
Với Hoàng tộc họ Diệp ngày nay, chỉ khi chính lão ta sắp chết thì mới coi là thời điểm Hoàng tộc họ Diệp sắp diệt vong, cũng có nghĩa là, chỉ khi lão ta sắp bị giết, người bảo vệ Hoàng tộc mới xuất hiện.
Nếu không phải bị dồn đến nước bất đắc dĩ, lão ta cũng không muốn để người bảo vệ Hoàng tộc xuất hiện, bởi vì một khi người bảo vệ xuất hiện tương đương với việc Hoàng tộc họ Diệp đã gần lâm vào trạng thái diệt vong, dù sau đó Hoàng tộc họ Diệp có được bảo vệ chu toàn thì cũng sẽ trở thành trò cười của toàn Chiêu Châu.
Nay lão ta đã tiến vào Siêu Phàm Lục Cảnh, tự tin rằng nếu lại đối đầu với Dương Thanh thì dù bên cạnh Dương Thanh có thêm hai anh em họ Tống, lão ta cũng có thể giết chết anh.
Nhưng bây giờ, bên cạnh Dương Thanh bỗng dưng có thêm một cao thủ Siêu Phàm Cảnh nữa, điều này làm lão ta không thể tiếp nhận nổi.
"Tiếp sau đây Hoàng tộc họ Diệp ta sẽ phải đánh một trận cực lớn, cũng có thể, đây là trận chiến cuối cùng".
Diệp Lâm bỗng lên tiếng, những lời này khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được mối nguy Hoàng tộc họ Diệp sắp bị diệt vong, ai nấy đều lo âu ra mặt.
"Nhưng các vị cứ yên tâm, nay cảnh giới võ thuật của tôi đã tiến đến Siêu Phàm Lục Cảnh, mà Dương Thanh cùng lắm cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chỉ cần cậu ta dám đến thì Hoàng tộc họ Diệp sẽ chính là nơi chôn thây cậu ta".
Lời tuyên bố của Diệp Lâm đã quét sạch toàn bộ lo âu trên gương mặt con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp.
"Tốt quá rồi! Lão Hoàng Chủ đã mạnh tới mức này, Dương Thanh mà dám đến thì nhất định phải chết!"
"Đúng đúng đúng, lão Hoàng Chủ chính là vị thần bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, ai dám nhòm ngó Hoàng tộc họ Diệp đều phải trả một giá đắt nhất!"
"Lão Hoàng Chủ vĩ đại!"
...
Thế là, tiếng hoan hô ca ngợi của con cháu dòng chính Hoàng tộc họ Diệp vang lên khắp cung điện.
Diệp Lâm bỗng vung tay ra hiệu, đợi khi tất cả yên tĩnh trở lại, lão ta mới nói tiếp: "Tôi nói cho các vị biết những điều này là để các vị hiểu, tuy kẻ địch rất mạnh nhưng không có gì đáng sợ, tôi sẽ chỉ huy tất cả các cao thủ của gia tộc có thực lực từ Thần Cảnh đỉnh phong trở lên ra chiến đấu với Dương Thanh, những người còn lại hãy lùi hết xuống canh giữ Hoàng lăng dưới mặt đất!"
Bên trong Hoàng phủ họ Diệp có một khu Hoàng lăng dưới mặt đất, là nơi chuyên mai táng các đời Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Diệp, đây là khu vực cấm của Hoàng tộc, trừ Hoàng Chủ, bất kì kẻ nào cũng không được phép ra vào.
Hôm nay, Hoàng lăng dưới mặt đất lại được mở ra cho con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, điều này khiến cho người của Hoàng tộc họ Diệp cực kì khiếp sợ.
"Lão Hoàng Chủ, chúng tôi muốn sát cánh chiến đấu cùng ngài!"
Một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ là con cháu dòng chính bỗng lớn tiếng nói.
"Đúng, tuy thực lực của chúng tôi còn chưa tới Thần Cảnh đỉnh phong nhưng chúng tôi cũng có thể cống hiến một phần sức lực, chúng tôi cũng muốn sát cánh chiến đấu bên ngài!"
"Lão Hoàng Chủ, chúng tôi cũng là một phần của Hoàng tộc này, không thể làm con rùa rụt cổ!"
...
Ngay lập tức, đám con cháu dòng chính chưa đạt tới thực lực Thần Cảnh đỉnh phong đều lớn tiếng kêu lên, giờ khắc này, nhuệ khí của Hoàng tộc họ Diệp đã được đẩy lên đỉnh điểm.
Diệp Lâm lặng lẽ gật gù, cực kì hài lòng, đây chính là hiệu quả lão ta đang mong chờ, lão ta muốn ngưng tụ nhuệ khí của Hoàng tộc họ Diệp thông qua người của Hoàng tộc, nâng cao tinh thần chiến đấu.
Giờ khắc này, khắp chốn đều vang lên tiếng hô hào hùng, ai nấy đều muốn tham dự chiến đấu, thanh âm chấn động đất trời.
Người của các gia tộc lớn khác trong Hoàng thành Diệp đều ngóng về phía Hoàng phủ họ Diệp, tất cả trợn to mắt nhìn, lộ vẻ không thể tin nổi.
Bởi vì bọn họ chợt thấy, ở khoảng không phía trên Hoàng phủ họ Diệp, mây đen cuồn cuồn, sấm chớp rền vang, như sắp hủy diệt Hoàng phủ họ Diệp.
Một luồng uy lực võ thuật cực khủng bố đang bao phủ toàn bộ Hoàng thành Diệp.
Nhưng kì quái thay, toàn bộ Hoàng thành Diệp chỉ có khoảng không phía trên Hoàng phủ họ Diệp xảy ra hiện tượng lạ này.
Cảnh tượng chấn động lòng người này đã đánh sâu vào tâm tư mỗi người dân trong Hoàng thành Diệp.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao phía trên Hoàng phủ họ Diệp lại có hiện tượng kì lạ thế kia?"
"Trời giáng dị tượng phía trên Hoàng tộc báo hiệu Hoàng tộc sắp gặp phải sự tình gì cực lớn rồi!"
"Rốt cuộc Hoàng tộc gặp chuyện gì? Vì sao lại phát sinh hiện tượng khác thường đến như vậy?"
Bên trong Hoàng thành Diệp, có rất nhiều gia tộc nhỏ không hiểu rõ mối ân oán giữa Hoàng tộc họ Diệp và Dương Thanh.
Những người biết rõ đầu đuôi sự việc đều lựa chọn trầm mặc, Hoàng tộc họ Diệp sắp phải đối mặt với điều gì, bọn họ rất rõ trong lòng.
Một tuần trước, Hoàng tộc họ Diệp muốn tiêu diệt Dương Thanh, kết quả là, không chỉ không giết được Dương Thanh mà còn bị Dương Thanh phá hủy luôn kế hoạch lớn của Hoàng tộc.
Ngày nay, Dương Thanh chỉ huy ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng với hơn chục cao thủ thực lực Thần Cảnh đỉnh phong trở lên đang tiến về phía Hoàng tộc họ Diệp, điều mà Hoàng tộc họ Diệp sắp phải đối mặt chính là một cuộc chiến sinh tử.
Lúc này, bên trong Hoàng thành Diệp, tại một biệt viện khá gần Hoàng phủ họ Diệp, một ông lão tóc bạc đang ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng phủ họ Diệp, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Thưa bố!"
"Thưa bố!"
...
Đúng lúc này, ba người đàn ông trung niên bước tới.
Ông già nọ nghe tiếng gọi mới dời tầm mắt, nhìn về phía ba người, sắc mặt cực kì nghiêm nghị.
"Hoàng tộc họ Diệp sắp gặp chuyện lớn rồi, bố gọi ba anh em các con tới muốn hỏi xem các con định thế nào. Các con cho rằng, nhà họ Đường ta liệu có nên trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp không?"
Ông già nhìn về phía ba người con trai, trầm giọng hỏi.
Nếu Dương Thanh có mặt ở đây, anh nhất định có thể nhận ra, trong số ba người con của ông già kia, người đứng ở vị trí ngoài cùng chính là Đường Bác, bố của Đường Ức Nhu.
Lúc này, Đường Bác, bố Đường Ức Nhu, đang đứng cách xa nhất, từ vị trí đứng có thể nhìn ra, trong số ba anh em, địa vị của ông ta thấp nhất.
"Đường Hải, con nói trước xem thế nào!"
Lúc này, chủ gia tộc họ Đường là Đường Đức Vũ nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng giữa, nói.
Đường Hải vội lên tiếng: "Thưa bố, Hoàng tộc họ Diệp trước đây không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà đã có năng lực ổn định ở vị trí này trăm năm, ngày nay Hoàng tộc họ Diệp lại đã có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm thì tương lai sẽ chỉ càng thịnh vượng hơn nữa, trong tình hình này, nhà họ Đường ta không nên khiến Hoàng tộc họ Diệp mất lòng mới phải".
Đường Đức Vũ nhìn Đường Hải, nói: "Vậy tức là, con cho rằng nhà họ Đường ta nên trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp?"
Đường Hải gật đầu: "Theo ý con thì bất kể là ai, nếu dám tới gây hấn với Hoàng tộc họ Diệp, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn".
Đường Đức Vũ nhìn sang người đứng bên trái Đường Hải, hỏi: "Đường Chấn, con thấy thế nào?"
Đường Chấn nói: "Con tán thành ý của anh hai, trong Hoàng thành Diệp này, Hoàng tộc họ Diệp chẳng khác nào ông trời nắm quyền sinh quyền sát, hơn nữa, trong Hoàng tộc họ Diệp còn có người bảo vệ Hoàng tộc, không thể nào tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp được đâu. Lão Hoàng Chủ đã triệu tập khẩn cấp các cao thủ ở nhiều gia tộc lớn tới trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, chưa biết chừng đây chỉ là một hành vi thử lòng của lão Hoàng Chủ thôi".
"Đợi khi giải quyết xong xuôi việc này, những gia tộc chịu trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp nhất định sẽ được ngợi khen, kẻ không ứng cứu chỉ e sau này khó lòng sống yên ổn ở Hoàng thành Diệp".
Đường Đức Vũ gật gù, như thể đang suy tư.
Lão ta chỉ hỏi ý kiến con thứ hai và con thứ ba, còn người con cả Đường Bác lại bị ngó lơ.
"Thưa bố, con lại có ý khác".
Đường Bác thấy Đường Đức Vũ suy tư hồi lâu không nhắc gì đến mình, bèn chủ động lên tiếng.
Lúc này Đường Đức Vũ mới nhìn sang phía Đường Bác: "Con nói xem!"
"Con cho rằng lần này Hoàng tộc họ Diệp không phải cố ý thử lòng mà thật sự đang đứng trước nguy cơ diệt tộc. Trước đó bố cũng tới Yến Đô, bố đã nói rồi đấy, ngay cả Diệp Hoàng cũng đã chết ở Yến Đô, còn hai vị mang tiếng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh như Diệp Lâm với Lưu lão quái đều phải chạy trốn khỏi Yến Đô đó thôi".
"Mặc dù không ai tiết lộ rõ trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh phải bỏ chạy trối chết, nhưng có thể khẳng định một điều, bọn họ nhất định đã sợ chết khiếp mới có thể làm ra hành vi mất mặt như thế".
"Lúc đó, trên đỉnh Yến Sơn, đối thủ của bọn họ là Dương Thanh của Yến Đô, vậy có nghĩa là bọn họ chạy trốn là vì sợ Dương Thanh".
"Con nghe nói, bố nuôi của Dương Thanh cũng đã chết trong trận chiến ấy, ngày hôm nay là ngày thứ tám sau cuộc đại chiến, nếu tính như vậy thì hôm qua chính là cúng tuần đầu của bố nuôi Dương Thanh, hôm nay Hoàng tộc họ Diệp lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chứng tỏ Dương Thanh cố ý chờ qua lễ cúng tuần đầu của bố nuôi rồi mới tới Hoàng tộc họ Diệp".
"Một người có thể khiến cho hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh sợ vỡ mật, nay lại dám đích thân tới Hoàng thành Diệp để báo thù, nhất định phải có nắm chắc phần thắng, huống chi, Hoàng tộc họ Diệp ngày nay chỉ có mình Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh".
"Cho nên con cho rằng, chúng ta nên từ bỏ Hoàng tộc họ Diệp, chưa biết chừng như thế còn có thể tránh được kiếp nạn này!"
Đường Bác có vẻ nắm cực rõ những chuyện đã phát sinh trên đỉnh Yến Sơn một tuần trước, hiển nhiên ông ta đã bỏ khá nhiều tâm huyết mới có thể nói ra những lời chân thành như vậy.
"Ha ha, anh cả, có phải anh đang quá đề cao tay Dương Thanh kia rồi không? Nghe nói cậu ta còn chưa tới ba mươi, cái tuổi này chính là tuổi dễ kích động nhất, dù Hoàng tộc họ Diệp thật sự triệu tập sức người để đối phó cậu ta thì chỉ cần cậu ta thực sự dám bước chân tới lãnh địa của Hoàng tộc họ Diệp, cậu ta chỉ có một con đường chết mà thôi!"
Đường Hải cười ha hả, nói.
Đường Chấn cũng nói: "Anh cả, bọn tôi biết anh vẫn luôn không đồng ý để Ức Nhu kết hôn với Diệp Thiên Minh của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng anh phải hiểu rằng, bố đưa ra quyết định như vậy chính là một lời công nhận với Ức Nhu. Trên thế giới này, có bao nhiêu thiếu nữ muốn bước chân vào Hoàng tộc họ Diệp mà còn chẳng được, anh hẳn nên trân trọng cơ hội này, đợi khi Ức Nhu làm con dâu của Hoàng tộc họ Diệp rồi thì mối quan hệ giữa nhà chúng ta và Hoàng tộc họ Diệp mới được vững chắc".
Đường Bác không để ý đến hai người em trai, ông ta tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Đường Đức Vũ, nghiêm nghị nói: "Thưa bố, Ức Nhu là con gái nhà họ Đường ta, để con bé vào làm dâu Hoàng tộc họ Diệp đúng là lựa chọn tốt nhất dành cho nó, con hoàn toàn không phải vì phản đối chuyện này nên mới có ý từ chối trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, con thật lòng suy tính cho gia tộc ta, xin bố hãy cân nhắc lại!"
Đường Đức Vũ rơi vào trầm tư, thực ra, sâu trong nội tâm, lão ta cũng có ý phản kháng chuyện trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, nhưng nhà họ Đường này đã tồn tại mấy trăm năm ở Hoàng thành Diệp, mấy trăm năm qua, Hoàng tộc họ Diệp luôn là gia tộc thống trị Hoàng thành này.
Tuy lần này dường như Hoàng tộc họ Diệp đang gặp phải một phiền toái cực lớn, thậm chí còn có nguy cơ bị hủy diệt, nhưng lão ta vẫn không thực sự muốn ruồng bỏ Hoàng tộc họ Diệp.
"Con thật lòng mong muốn Dương Thanh từ Yến Đô đến ấy có thể lật đổ Hoàng tộc họ Diệp", Đường Ức Nhu bỗng nói.
Đường Bác lập tức cả kinh, quát lên: "Im ngay!"
Những lời này mà truyền ra ngoài, chỉ e cả nhà họ Đường đều sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Ngay lúc cao thủ Thần Cảnh của các gia tộc tập hợp tới Hoàng phủ của Hoàng tộc họ Diệp, Dương Thanh cũng đang dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng với hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trở lên do Lý Trọng mang tới, tiến về phía Hoàng phủ Diệp.
Nửa giờ sau, đoàn người của Dương Thanh đã đi tới cửa Nam của Hoàng phủ Diệp.
Lúc này, ở cửa Nam đã có mười mấy cao thủ Thần Cảnh đang trấn thủ, thấy Dương Thanh dẫn theo đoàn người tới, các cao thủ trấn giữ ở đó đều lộ vẻ sợ hãi.
Những người này đều không phải người của Hoàng tộc họ Diệp mà đều là những cao thủ đứng đầu các gia tộc khác trong Hoàng thành Diệp, trong đó đại bộ phận đều là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ và trung kỳ, chỉ có ba cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cùng với một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Dĩ nhiên bọn họ cũng hiểu được, Dương Thanh đã là cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu đám người trấn giữ ở đây còn từng gặp Dương Thanh trong lần tới Yến Đô tham dự tiệc mừng thọ Diệp Lâm.
Bấy giờ, thấy Dương Thanh dẫn theo đám cao thủ xuất hiện ở cửa Nam, lão ta lập tức run rẩy cả người.
Dương Thanh thờ ơ liếc mắt nhìn đám người kia rồi bất chợt bật cười khinh thường: "Hoàng tộc họ Diệp đúng là đê tiện, tập hợp hết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp ở trong Hoàng phủ, nhưng lại cử người của các gia tộc khác trong Hoàng thành ra canh cửa".
Anh chỉ liếc sơ là có thể nhìn ra ngay thực lực của đám người này, Diệp Lâm không phải kẻ ngu, đương nhiên biết anh đã là cao thủ bậc Siêu Phàm Cảnh, nhưng lại vẫn đẩy vài gã Thần Cảnh ra đây giữ cửa, rõ ràng là muốn bọn họ ra chịu chết thay.
Lý Trọng cũng cười lạnh một tiếng: "Tôi nghe nói, trước đây Hoàng thành Diệp đã bị Hoàng tộc họ Diệp thanh lọc một lần rồi. Xem ra Hoàng tộc họ Diệp thấy như vậy còn chưa đủ, cho nên định mượn tay cậu làm suy yếu đám cao thủ Thần Cảnh của những gia tộc đứng đầu trong Hoàng thành. Như vậy, nếu Hoàng tộc họ Diệp có thể tồn tại sau cuộc chiến này, trong Hoàng thành Diệp sẽ không còn gia tộc nào có thể đủ sức đe dọa đến địa vị của Hoàng tộc họ Diệp nữa".
Nghe Lý Trọng nói thế, đám người đang trấn giữ cửa Nam lập tức sa sầm mặt.
Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ tới chuyện mình sẽ bị đẩy ra làm con tốt thí, nhưng nào ngờ, tới Hoàng phủ họ Diệp rồi mà đến cả cổng lớn cũng không được bước qua, đã bị người của Hoàng tộc họ Diệp đẩy ra chỗ này làm nhiệm vụ.
"Các người đừng có nói bậy!"
Vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu đám người cả giận nói: "Chúng tôi là một thành viên của Hoàng thành Diệp này, đương nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm nơi đây, chúng tôi không chỉ chiến đấu vì Hoàng tộc họ Diệp mà còn vì chính bản thân mình".
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn lão ta một cái, nheo mắt nói: "Vậy có nghĩa là các người tính đối đầu với chúng tôi?"
"Các người dám chắc, các người có thể lấy sức mạnh của hơn chục kẻ mới tới Thần Cảnh đi đối đầu với bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh chúng tôi cùng với hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh?"
Dương Thanh quét mắt khắp chốn, khi chạm phải ánh mắt anh, từng người đều cúi đầu theo bản năng.
Mặc dù bọn họ cũng hiểu, mình bị coi như con tốt thí nên mới bị đẩy ra canh giữ cửa Nam, nhưng bọn họ vẫn rất kiêng kị Hoàng tộc họ Diệp.
Có điều, đúng như Dương Thanh vừa nói, đám người bọn họ lấy gì để chống lại bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh?
"Mẹ kiếp, ông đây không làm nữa!"
Đúng lúc này, một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ chợt đứng ra, giận dữ hét lớn: "Ông đây coi Hoàng tộc họ Diệp như chỗ dựa của mình, nhưng Hoàng tộc họ Diệp lại coi chúng ta như con tốt thí. Dẹp mẹ nó đi! Hoàng tộc họ Diệp mau mau bị tiêu diệt cho ông nhờ!"
Ngay lập tức, tất cả đều kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng.
Người nọ không hề sợ hãi, hiên ngang đối mặt với bọn họ, kích động nói: "Các người bị ngu cả rồi à? Hoàng tộc họ Diệp kia rõ ràng muốn mượn tay người khác để làm suy yếu thực lực gia tộc chúng ta".
"Các người thực sự cho rằng, chỉ bằng vài kẻ tép riu như chúng ta có thể ngăn cản được đám người kia hay sao? Đừng có mơ nữa đi! So với việc đưa đầu chịu chết, chi bằng giờ ta trở mặt với Hoàng tộc họ Diệp cho rồi!"
Những lời ông ta nói khiến đám cao thủ vốn còn đang kiêng kị Hoàng tộc họ Diệp đã bắt đầu dao động.
"Ông nói rất đúng, Hoàng tộc họ Diệp rõ ràng đang đẩy chúng ta ra chết thay, tôi bỏ nhiệm vụ, nếu Hoàng tộc họ Diệp không bị diệt thì chúng ta rời khỏi Hoàng thành Diệp là xong".
"Đúng, Hoàng tộc họ Diệp bất nhân thì chớ trách chúng ta bất nghĩa, tôi cũng rời vị trí!"
"Chúng tôi cũng rời vị trí!"
...
Ngay sau đó, cả đám người còn lại đều kích động hô hào muốn rời bỏ nhiệm vụ.
Vậy là hơn chục vị cao thủ Thần Cảnh trấn giữ cửa Nam đã nhường đường mở lối, Dương Thanh thoáng nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn Lý Trọng một cái.
Lý Trọng hiểu ngay ý của Dương Thanh, vội vã lên tiếng: "Qua hôm nay, nhà họ Lý chúng tôi sẽ thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp. Các vị cứ yên tâm, gia tộc họ Lý tôi không cần các vị ra tay giúp đỡ chúng tôi đối phó với Hoàng tộc họ Diệp vào lúc này, chỉ cần các vị đừng nhúng tay vào cuộc chiến giữa bọn tôi với Hoàng tộc họ Diệp là được. Đợi sau khi nhà họ Lý tôi thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp, gia tộc họ Lý tuyệt đối sẽ không động tới các vị chút nào".
"Tôi là Lý Trọng, là chủ gia tộc tiền nhiệm của họ Lý, xin bảo đảm với các vị!"
Lý Trọng vừa nói dứt lời, đám người kia vốn đang phập phồng lo lắng sau này sẽ bị Hoàng tộc họ Diệp trả thù, lập tức đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Cảm ơn ông chủ Lý đã hiểu cho, chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện giữa các vị với Hoàng tộc họ Diệp đâu, chúng tôi xin phép rời khỏi nơi này ngay bây giờ!"
"Cảm ơn ông chủ Lý, chúng tôi xin giải tán ngay đây!"
...
Chẳng mấy chốc, đám cao thủ trấn giữ cửa Nam đều đã rời đi hết.
Đường Bác lại nhân cơ hội khuyên can.
"Anh cả, nhà họ Đường chúng ta đông đúc giàu có, lại có quan hệ thông gia với Hoàng tộc họ Diệp, những gia tộc nhỏ kia có thể nói đi là đi, dù rời khỏi Hoàng thành Diệp cũng không chịu ảnh hưởng lớn, nhưng tất cả cơ nghiệp của chúng ta đều ở nơi này, có thể đi được sao?"
Đường Hải bất mãn nói.
Ngay lúc chủ gia tộc họ Đường dẫn theo cao thủ nhà mình chạy tới Hoàng phủ họ Diệp nhận lệnh, Dương Thanh cũng đã chỉ huy đám người Lý Trọng thuận lợi tiến vào Hoàng phủ họ Diệp.
"Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, đám cao thủ các gia tộc đang trấn giữ ở cửa Nam của Hoàng phủ đều đã rời bỏ vị trí chạy trốn".
"Không chỉ có thế, các cao thủ trấn giữ cửa khác cũng đã biết chuyện xảy ra ở cửa Nam, đã có không ít người rời đi rồi".
"Hiện chỉ còn lại chưa được một phần ba số cao thủ ban đầu mà thôi".
Trong điện Diệp Hoàng, một vị lãnh đạo trong Hoàng tộc họ Diệp hốt hoảng báo cáo tình hình.
Diệp Lâm ngồi trên ngai vàng, sắc mặt tức thì âm trầm cực điểm, đáy mắt lóe lên ý muốn giết người cực kì mãnh liệt, lão ta lạnh lùng nói: "Truyền tin ra, ngày mai, những cao thủ đã rời bỏ nhiệm vụ của Hoàng tộc họ Diệp sẽ bị Hoàng tộc họ Diệp xử lí toàn bộ!"
"Vâng, thưa lão Hoàng Chủ!"
Đúng lúc này, lại có một người cầm quyền của Hoàng tộc họ Diệp hoảng loạn chạy vào trong sảnh, kinh sợ kêu lên: "Thưa lão Hoàng Chủ, không ổn rồi, Dương Thanh đã dẫn theo đám cao thủ kia xông vào Hoàng phủ họ Diệp, không ai ngăn nổi bước chân bọn họ nữa".
"Hiện tại, chúng ta đã mất năm cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, mà đó là dưới tình huống bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên Dương Thanh còn chưa hề ra tay".
"Theo tốc độ này, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp ta sẽ mất mạng toàn bộ thôi".
"Hoàng Chủ, xin ngài ra tay đi!"
Vị lãnh đạo quay về báo cáo tình hình cũng là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, ban đầu lão ta còn cho rằng, dù Dương Thanh đúng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bọn họ cũng sẽ không thua nhanh gọn lẹ đến thế. Nhưng nào ngờ, bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên Dương Thanh còn chưa tham gia cuộc chiến, chỉ mới cho hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh bên đó ra tay, bọn họ đã không thể chống cự nổi.
Cứ đà này, chỉ sợ đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp không thể chống cự được lâu nữa đâu.
Nói là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp thì không đúng lắm, nói chính xác hơn là đám cao thủ của các thế lực hàng đầu trong Hoàng thành đến đây trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp.
Mặc dù đã có không ít cao thủ rời bỏ vị trí, nhưng dù sao nơi này cũng là Hoàng thành Diệp, vẫn có rất nhiều cao thủ các thế lực lựa chọn ở lại, chiến đấu vì Hoàng tộc họ Diệp.
Còn về đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của chính Hoàng tộc họ Diệp, lúc này đang tụ tập trong điện Diệp Hoàng.
Diệp Lâm nghe báo cáo tin tức bên ngoài xong, hoàn toàn không hề bất ngờ, chỉ có điều, sắc mặt lão ta càng thêm tức giận.
Dĩ nhiên lão ta cũng rõ, lần này Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Diệp là đã có chuẩn bị đầy đủ.
"Hiện còn chưa tới thời điểm để tôi ra tay, chờ thêm chút đi!", Diệp Lâm tức tối nói.
Tại Hoàng tộc họ Diệp này, lão ta chính là chúa tể, không một ai dám trái lệnh của lão.
Lúc này, bên trong Hoàng phủ họ Diệp, Dương Thanh dẫn theo đám cao thủ bên mình đã di chuyển tới gần cung điện của Diệp Hoàng.
Từ đầu tới giờ, anh và hai anh em họ Tống cùng với Lý Trọng chưa hề ra tay, chỉ để đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của nhà họ Lý đánh mà thôi.
"Cậu Thanh, Hoàng tộc họ Diệp cũng chỉ được cái mã ngoài, chúng ta còn chưa thèm ra tay, bọn họ đã bị đánh tan rã đến độ này".
Lý Trọng đứng trước mặt Dương Thanh, kích động huênh hoang.
Dương Thanh đã lên tiếng đồng ý để nhà họ Lý thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp, mà nay đội ngũ bên mình đã sắp tiến đến điện Diệp Hoàng rồi, quan trọng nhất là, suốt dọc đường tiến vào, bọn họ chưa cần ra tay, nếu bọn họ đích thân ra tay thì đã sớm đối mặt với Diệp Lâm rồi.
Nhìn Lý Trọng kích động như vậy, Dương Thanh lại lạnh nhạt bảo: "Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, lát nữa mới là trận chiến quyết định, đừng quên, bản thân Diệp Lâm cũng là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí có khả năng đã đột phá lên lục cảnh, ngoài ra Hoàng tộc họ Diệp còn có người bảo vệ Hoàng tộc nữa".
Lời Dương Thanh nói hệt như một chậu nước lạnh, hất thẳng vào ngọn lửa đang hừng hực trong lòng Lý Trọng.
Hai anh em họ Tống nhìn về phía điện Diệp Hoàng, Tống Tả nghiêm nghị nói: "Cậu Thanh nói đúng lắm, chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch, bất kì một Hoàng tộc nào đều không hề đơn giản đâu".
"Một người bảo vệ Hoàng tộc cũng đã đủ khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía, đó là còn chưa nói đến Hoàng tộc họ Diệp còn có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh bậc cao như Diệp Lâm".
Tống Hữu cũng nói thêm: "Đúng thế, tôi đã cảm thấy trong cung điện kia có hai hơi thở của cao thủ cực kì khủng bố, một người hẳn là Diệp Lâm, còn người kia có thể chính là người bảo vệ Hoàng tộc trong truyền thuyết".
Lý Trọng lập tức giấu đi vẻ cuồng nhiệt trên mặt mình, lão ta thoáng lộ vẻ lo âu, có thể nói rằng, để đi tới ngày hôm nay, nhà họ Lý đã dốc toàn bộ lực lượng và vốn liếng, nếu chẳng may thất bại thì từ nay về sau, gia tộc họ Lý coi như xóa sổ khỏi thế giới này.
"Nhưng ông cũng đừng căng thẳng quá, mặc dù Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ nhưng người đó chỉ xuất hiện khi Hoàng tộc họ Diệp sắp bị tiêu diệt thôi, chỉ cần Diệp Lâm không chết, người bảo vệ Hoàng tộc sẽ không ra mặt đâu".
Dương Thanh lại lên tiếng trấn an.
Lý Trọng nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, thưa cậu Thanh!"
Cuộc đại chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh vẫn đang tiếp tục, Lý Trọng cũng hiểu, đây là cơ hội rèn luyện tốt nhất mà Dương Thanh dành cho các cao thủ của nhà họ Lý, có bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh bọn họ đứng bên canh chừng, cao thủ của nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không lâm vào trạng thái nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ khi từng trải qua sinh tử mới có thể làm thực lực bản thân tăng mạnh lên được.
Đúng lúc này, một nhóm cao thủ đột ngột xuất hiện sau lưng đoàn người Dương Thanh, lão già cầm đầu quát lớn: "Lũ ngông cuồng lớn mật kia, dám tự tiện xông vào Hoàng phủ họ Diệp, quả đúng là không sợ chết!"
Dường như cũng cảm nhận được sự khác thường, Dương Thanh thong thả quay người lại, đối diện với ánh nhìn của Đường Ức Nhu.
Ầm!
Khoảnh khắc đó, Đường Ức Nhu bất chợt run lên, mặt tràn đầy khiếp sợ
"Là cậu à!"
Đường Bác buột miệng thốt lên.
"Đường Bác, con quen cậu ta à?", Đường Đức Vũ thấy Đường Bác khiếp sợ ra mặt bèn hỏi.
Đường Bác lắc đầu, nghiêm giọng nói: "Lúc trước ở sân bay, cậu ấy và Ức Nhu đi chung chuyến, cậu ấy từng có chút xung đột với Diệp Thiên Minh".
Nghe Đường Bác nói thế, người nhà họ Đường đều ngây ra vì sợ, thật không ngờ, Dương Thanh lại dám đối đầu với Diệp Thiên Minh.
Nhưng bọn họ không hiểu, nếu Dương Thanh đã có xung đột với Diệp Thiên Minh thì sao lúc này còn dám tới Hoàng tộc họ Diệp?
Người của nhà họ Đường còn chưa ý thức được, Dương Thanh không phải vì chút xung đột nho nhỏ với Diệp Thiên Minh nên mới tới Hoàng tộc họ Diệp, mà bản thân anh đang muốn tới đây.
"Cậu Thanh, cậu có quen họ à?", Lý Trọng khe khẽ hỏi nhỏ.
Dương Thanh không đáp, anh chỉ bình lặng nhìn về phía Đường Đức Vũ, lạnh nhạt nói: "Việc hôm nay là ân oán riêng giữa tôi và Hoàng tộc họ Diệp, những người không liên quan tốt nhất nên mau chóng rời đi, bằng không, sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!"
Tuy anh chỉ gặp mặt Đường Ức Nhu một lần ở sân bay, đồng thời anh cũng biết đây là một cô gái vô cùng lương thiện, nhưng anh sẽ không vì chút liên hệ mỏng manh này mà dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Đường nếu họ lựa chọn trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp.
"Ranh con, mày hơi ngông cuồng quá rồi đó, dám ngông cuồng trong Hoàng phủ họ Diệp, nếu không muốn chết thì tao khuyên mày nên nhanh chân chuồn khỏi đây đi, nếu không, lát nữa chết thế nào còn không biết đâu".
Đường Chấn bước lên, khinh thường nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lẽo nói.
"Đường Chấn, lui ra!"
Đường Đức Vũ giận dữ quát lớn.
"Bố, thằng ranh này chẳng qua chỉ là..."
Đường Chấn còn muốn nói gì đó, Đường Đức Vũ đã quát át đi: "Câm miệng ngay cho bố!"
Đường Chấn giật mình ngậm miệng, nhưng khi liếc nhìn Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người.
"Cậu thanh niên này, xem ra cậu cũng là chỗ quen biết với Ức Nhu, nếu đã thế, cậu cũng coi là chỗ bạn bè với nhà họ Đường tôi, mong cậu đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt mà chôn vùi tương lai của mình".
Đường Đức Vũ nhìn Dương Thanh, bình tĩnh nói: "Tôi biết cậu thích Ức Nhu, nhưng tôi có thể thẳng thắn nói rõ với cậu chuyện này, ngoài Diệp Thiên Minh, không ai có thể xứng đôi với Ức Nhu nhà chúng tôi".
"Giờ cậu rời khỏi đây, tôi có thể coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra".
Dương Thanh vốn chưa hề tham dự cuộc chiến, chỉ đứng bên cạnh nhìn cao thủ nhà họ Lý chiến đấu với cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, không ngờ rằng, anh lại bị người nhà họ Đường coi như kẻ tranh thủ lúc rối ren lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.
"Ông ơi, không phải như ông nghĩ đâu, cháu với anh ấy chỉ tình cờ gặp gỡ một lần, đến cả tên anh ấy cháu còn chẳng biết, anh ấy sao có thể thích cháu được ạ?"
Đường Ức Nhu vội vàng giải thích, sắc mặt đầy lo lắng. Lúc này cô ta cũng cho rằng vì những xung đột trước đó với Diệp Thiên Minh nên Dương Thanh mới tranh thủ lúc rối loạn để lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.
Người ngoài không biết Hoàng tộc họ Diệp mạnh cỡ nào, nhưng cô ta biết rất rõ, dù ngày nay Hoàng tộc họ Diệp đang phải đối mặt với một kẻ địch rất mạnh nhưng đây cũng không phải nơi mà kẻ nào cũng có thể xông vào làm bậy.
Đường Ức Nhu vội vã nhìn về phía Dương Thanh, khuyên nhủ: "Anh mau rời khỏi đây đi, mau tranh thủ lúc Hoàng tộc họ Diệp không rảnh ra tay đối phó với anh mà đi ngay đi!"
"Nó không thể đi được!"
Đường Hải bỗng nhiên lên tiếng, ông ta nhìn về phía Đường Đức Vũ, nói: "Bố, tuyệt đối không thể để thằng ranh này chuồn khỏi đây. Vừa rồi anh cả cũng đã nói, thằng ranh này từng có xung đột với Diệp Thiên Minh ở sân bay, hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp không rảnh để xử lí nó, nhưng nếu để Hoàng tộc họ Diệp biết chúng ta thả nó chạy mất, nhà họ Đường ta nhất định sẽ gặp phiền toái lớn đấy ạ".
Đường Chấn vốn có quan hệ mật thiết với Đường Hải, nghe ông ta nói thế bèn lập tức hùa theo: "Bố, anh hai nói đúng đấy ạ, nếu thằng này có xích mích với Diệp Thiên Minh, chúng ta không chỉ không thể thả nó đi mà còn phải bắt lấy nó, giao lại cho Diệp Thiên Minh mới được".
"Ông ơi, đừng làm thế mà! Anh ấy chỉ bị cháu làm liên lụy nên mới có xung đột với Diệp Thiên Minh thôi, xin ông đừng làm khó anh ấy, để anh ấy đi đi, được không ạ?", Đường Ức Nhu lo lắng cầu xin.
Đường Bác cũng lên tiếng: "Bố, hãy để cậu ta đi đi!"
Đường Đức Vũ không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Chứng kiến tình huống này, Dương Thanh bỗng thấy hơi buồn cười, thật không ngờ, người nhà họ Đường lại cho rằng anh vì chút mâu thuẫn với Diệp Thiên Minh nên mới tranh thủ lúc rối loạn mà lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.
"Cậu đi đi!"
Đường Đức Vũ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.
Lão ta có thể chắc chắn một điều, Lý Trọng chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bên cạnh Dương Thanh có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh đi theo chứng tỏ địa vị của anh không hề nhỏ.
Dù sau này Hoàng tộc họ Diệp có biết chuyện lão ta thả Dương Thanh đi thì cũng không có vấn đề gì, dẫu sao, hôm nay nhà họ Đường cũng đã mang theo tất cả các cao thủ Thần Cảnh tới chi viện cho Hoàng tộc họ Diệp.
Trong gia tộc họ Đường, người mạnh nhất chính là lão ta, mà lão ta cũng mới chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, còn xa mới có thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Về tình về lý, bọn họ đều ở tình thế không thích hợp nảy sinh xung đột với Dương Thanh.
"Ông nội tôi đã đồng ý để anh đi rồi, anh đi mau đi!", Đường Ức Nhu vội vã thúc giục.
Dương Thanh bình thản nhìn Đường Ức Nhu một cái, sau đó nói: "Các người hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới Hoàng tộc họ Diệp không phải vì chút mâu thuẫn nhỏ với Diệp Thiên Minh trước đây".
"Qua ngày hôm nay, Hoàng thành Diệp này sẽ không còn Hoàng tộc họ Diệp nữa!"
Dương Thanh nghiêm túc nói, nhà họ Lý dám dốc hết sức đi theo anh, đương nhiên anh sẽ không để bọn họ thất vọng.
Hơn nữa, bên phía anh có tới bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh không tin lực lượng như vậy còn không thể phá đổ một Hoàng tộc họ Diệp.
"Anh điên rồi sao? Anh có biết Hoàng tộc họ Diệp đại diện cho điều gì không? Anh lấy gì để phá hủy Hoàng tộc họ Diệp chứ? Coi như tôi xin anh, anh mau đi đi có được không?", Đường Ức Nhu lập tức nóng nảy, vội thúc giục anh.
Đường Hải cười nhạo: "Thật đúng là một thằng ranh không biết điều, đứng trong Hoàng phủ họ Diệp mà dám to mồm kêu tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp".
Đường Chấn cũng cười nói: "Này ranh con, chẳng lẽ mày tưởng mày là Dương Thanh của Yến Đô à? Dương Thanh tuy còn trẻ nhưng ít ra người ta cũng đã có thực lực Siêu Phàm Cảnh, mày thì tính là thứ gì mà dám hùng hồn tuyên bố hủy diệt Hoàng tộc họ Diệp?"
Đường Hải nhìn Đường Đức Vũ, nói: "Bố, thằng ranh này thật quá ngông cuồng, theo ý con thì nên bắt lấy nó, để tránh khi Dương Thanh tới, nó lại tranh thủ thời cơ gây thêm phiền phức cho Hoàng tộc họ Diệp".
Đường Chấn cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, bố, bố chỉ cần ra lệnh một tiếng, mười hai cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Đường ta sẽ đồng loạt ra tay, nhất định có thể khống chế được nó".
Ngay khi hai anh em kêu gào đòi bắt Dương Thanh lại, Đường Đức Vũ tức giận hét lớn: "Tất cả im ngay cho tôi!"
Quát con mình xong, lão ta vội vã bước tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, Đường Đức Vũ quỳ cả hai gối xuống đất.