Ánh mắt Dương Thanh đã lạnh buốt như băng, Lưu lão quái cứ thao thao bất tuyệt, anh chỉ lẳng lặng nghe.
Mãi đến khi lão ta nói xong, Dương Thanh mới lạnh giọng hỏi: "Vậy nên, ông cho rằng, đe dọa tôi như vậy thì tôi không dám giết ông à?"
Lưu lão quái cười nhạt: "Cậu dám giết tôi sao?"
Dương Thanh không trả lời mà dùng hành động thực tế để đáp lại lão ta, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp từ trên người anh tràn ra, bao phủ lấy Lưu lão quái.
Thấy vậy, sắc mặt Lưu lão quái lập tức biến đổi, cả giận quát: "Dương Thanh, cậu định làm gì?"
"Bộp!"
Bóng Dương Thanh hóa thành một vệt mờ, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lưu lão quái, vươn một tay chộp lấy cổ lão ta, giờ khắc này, Lưu lão quái cảm thấy đến hô hấp cũng thật khó khăn, nỗi sợ hãi nhanh chóng lan khắp người.
Cánh tay Dương Thanh hơi vận lực, Lưu lão quái bị anh nhấc bổng lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía lão ta, lạnh lẽo nói: "Khi tôi mới chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong thì đã đối đầu với Vương tộc, khi tôi vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh đã dám đứng ở vị trí đối lập với Hoàng tộc họ Diệp, thậm chí chỉ với thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đã dám xông vào Hoàng tộc họ Diệp, suýt thì giết chết một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm, ngay cả trước đó, ông cùng lão ta bắt tay nhau mà vẫn suýt mất mạng trong tay tôi".
"Mà nay, võ thuật của tôi đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu phát huy toàn lực thì có thể ngang ngửa với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong rồi, ngay cả Hoàng tộc cổ xưa tôi còn chẳng để vào mắt, ông cho rằng, tôi còn sợ ông tiết lộ tin tôi có huyết mạnh cuồng hóa ra ngoài sao?"
Con ngươi Lưu lão quái tràn đầy khủng hoảng, trong kinh sợ còn có đôi chút khẩn cầu.
Nay, tuy lão ta đã mất sạch võ thuật, nhưng chỉ cần có thể sống sót, lão ta sẽ có cách để khôi phục nền tảng võ thuật của mình, bắt đầu tu luyện lại, dù không thể trở về trạng thái cao nhất nhưng chí ít cũng có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh, so với người trong Chiêu Châu cũng coi như cao thủ hàng đầu rồi.
Nhưng nếu đã chết, thì mọi sự đều kết thúc.
Dương Thanh tăng lực bàn tay, lớn tiếng hỏi: "Cho ông cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết, trừ ông ra, còn ai biết tin tôi sở hữu huyết mạch cuồng hóa nữa?"
"Uỳnh!"
Dương Thanh vừa dứt lời, thân thể Lưu lão quái đã bị ném văng ra ngoài, nặng nề nện vào vách tường, nháy mắt, tường sập.
Lưu lão quái giãy giụa bò ra khỏi đống đổ nát, mặt đầy máu tươi.
"Tôi chỉ lừa cậu thôi, trừ tôi ra, không còn ai biết cậu có huyết mạch cuồng hóa cả. Tôi chỉ muốn lấy điều này đe dọa lừa gạt cậu, để kiếm lấy một đường sống. Cầu xin cậu rộng lượng, tha cho tôi một lần đi, từ nay về sau tôi sẽ là con chó trung thành nhất dưới chân cậu, chỉ cần cậu muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó".
Lưu lão quái quỳ rạp trên mặt đất, thấp thỏm cầu xin.
Sắc mặt Dương Thanh âm trầm tột đỉnh, anh nheo mắt nói: "Ông có biết, nếu để tôi phát hiện ra ông dám lừa gạt tôi thì hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?"
Lưu lão quái vội vàng nói: "Tôi thật sự không lừa cậu, nếu cậu không tin tôi thì có thể tạm thời giam lỏng tôi lại, nếu có người tiết lộ tin tức về huyết mạch cuồng hóa của cậu thì lúc đó khiến tôi sống không bằng chết cũng chưa muộn".
Dương Thanh có thể nhìn ra, lần này Lưu lão quái đã thật sự sợ hãi, không dám nói dối.
Anh chỉ im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Xem ra, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng chưa chắc đã mạnh được như Miêu Thành.
Lưu lão quái vội hỏi: "Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì mình biết, cậu có thể tha cho tôi một đường sống không?"
Dương Thanh không trả lời vấn đề này mà lại hỏi: "Hoàng Tiến là chủ của khu vực số chín sao? Cảnh giới võ thuật của ông ta là cấp nào? Ông ta có quan hệ gì với ông?"
Lưu lão quái sửng sốt một chút, như thể không ngờ Dương Thanh lại hỏi đến mối quan hệ giữa lão ta và Hoàng Tiến.
Lão ta bỗng nhớ lại, trước đây, khi Dương Thanh mới tới cấp bậc bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã từng suýt chút nữa thì giết chết lão ta, cuối cùng, may nhờ Vực Chủ khu vực số chín là Hoàng Tiến xuất hiện cứu lão ta đi, lão ta mới được sống sót.