Dương Thanh vừa mới ngồi vững, sau lưng bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
"Anh Thanh, tôi biết ngay là anh sẽ đến, cho nên tôi đã đến sớm đón anh", một chàng trai mặc Âu phục đi tới, sau đó ngồi xuống ghế trống bên cạnh Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn Dương Uy bằng ánh mắt kỳ lạ, không ngờ người nhà họ Dương ở Châu Thành cũng được mời. Chỉ có điều nhà họ Dương muốn lợi dụng anh, nếu Dương Uy biết mục đích thật sự khi tới đây thì liệu rằng anh ta còn chủ động bắt chuyện với anh hay không?
Dương Thanh thản nhiên bưng một tách trà Trúc Diệp Thanh thượng hạng lên uống một ngụm rồi đột ngột cất lời: "Nếu anh không muốn bị tôi liên lụy thì tốt nhất là hãy tránh xa tôi ra".
"Hả?", Dương Uy nhất thời không hiểu.
Nhưng anh ta nhanh chóng chú ý tới ánh mắt của một số người trong sảnh tiệc.
Ví dụ như cụ Tần và Tần Phi, cả Vương Lộ Dao ở chỗ nhà họ Trương nữa. Ngoài ra còn có các khách mời đã nhìn thấy cảnh Dương Thanh công khai khiêu khích nhà họ Vương ở bên ngoài lúc nãy.
Dương Uy bỗng hiểu ra, cười khinh thường: "Chỉ là vài tên tép riu trong các gia tộc nhỏ mà thôi, không có gì đáng sợ".
Hiển nhiên anh ta đã hiểu lầm ý của Dương Thanh. Đến cả anh ta cũng biết Tần Phi chỉ là tên tép riu thì sao Dương Thanh lại không biết chứ?
Đương nhiên là Dương Thanh sẽ không tốn hơi giải thích cho anh ta. Anh vẫn bình tĩnh ngồi đó chờ tới thời điểm tuyệt nhất, đó là lúc đến lượt anh giết gà dọa khỉ.
Dương Thanh không muốn để ý tới một số người, nhưng lại có người khăng khăng muốn khiêu khích anh.
"Ông nội, cháu qua chỗ Dương Thanh đây", cụ Tần chưa kịp ngăn cản, Tần Phi đã đi đến bàn Dương Thanh.
"Chào cậu Dương, không ngờ lại gặp anh ở đây. Tôi dùng trà thay rượu mời anh một ly", Tần Phi vừa cười ha hả vừa bưng ly trà lên, chủ động mời Dương Uy.
Dương Uy cười hờ hững, không định nâng ly trà. Trước đó anh ta đã điều tra quan hệ giữa Dương Thanh và nhà họ Tần, tuy anh ta chỉ muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của Dương Thanh để tối đa hóa lợi ích của nhà họ Dương, nhưng nếu so sánh giữa nhà họ Tần và Dương Thanh thì Dương Thanh vẫn quan trọng hơn.
Tần Phi thấy Dương Uy rề rà chưa chịu nâng ly trà lên, đành cười gượng che giấu sự lúng túng. Anh ta khẽ gõ đế ly lên bàn một cái rồi bưng ly trà lên uống một ngụm.
"Dương Thanh, thật không ngờ một thằng rể vô dụng bị gia tộc vứt bỏ như mày cũng dám đến nhà họ Quan", Tần Phi dựa ra sau, còn bưng ly trà lắc qua lắc lại làm màu, ánh mắt nồng đậm vẻ bỡn cợt.
Anh ta cố ý nói to, làm cho rất nhiều người nhìn sang Dương Thanh.
"Kia là con cháu nhà họ Tần phải không?", có người nhìn Tần Phi và hỏi.
"Chắc thế, lúc nãy tôi thấy cậu ta đến cùng chủ gia tộc họ Tần - Tần Côn. Nhưng nghe đồn gần đây nhà họ Tần đang bám víu nhà họ Trương nên mới có tư cách theo đến đây", lại có ai đó mỉa mai nhìn Tần Phi.
"Tôi nghe đám trẻ nói cậu thanh niên kia là chàng rể vô dụng bị nhà họ Tần xua đuổi. Lẽ nào cậu ta chính là tên ở rể đã ngủ với cháu gái của Tần Côn năm năm trước?", còn có người chú ý tới từ mấu chốt trong câu nói của Tần Phi.
Mọi người bàn tán xôn xao, chẳng mấy chốc ai ai cũng biết Dương Thanh chính là tên bảo vệ đã cướp mất đêm xuân đầu tiên của Tần Thanh Tâm năm năm trước.
Dù sao Tần Thanh Tâm cũng nổi tiếng khắp Giang Hải từ lâu, mà chuyện năm năm trước cũng nổi đình nổi đám. Bây giờ chuyện này bị mọi người bới móc ra, trở thành đề tài buôn chuyện trong lúc rảnh rỗi.
"Nhưng thằng rể vô dụng tên Dương Thanh kia vào đây bằng cách nào?", rất nhiều người thắc mắc.
Dương Thanh tiếng xấu đồn xa, bọn họ chỉ biết anh là nam chính trong câu chuyện năm năm trước.
Tất nhiên là bọn họ không biết Dương Thanh cướp thiệp mời từ Vương Kiện. Ban đầu anh định dẫn Quan Tuyết Phong đến đây đòi nợ, nhưng khi phát hiện nơi này đang tổ chức tiệc mừng thọ thì anh lại muốn thay đổi sách lược.
Sau khi về Giang Hải, anh hết sức khiêm tốn nên có rất nhiều người tưởng anh dễ bị bắt nạt. Giết gà dọa khỉ là cách hay nhất.
Tần Phi thấy Dương Thanh bơ mình thì nổi giận đùng đùng: "Dương Thanh, không phải mày lẻn vào đây đấy chứ? Không thì thằng ăn hại như mày làm gì có tư cách ngồi ở đây?"
Lần này Tần Phi còn nói to hơn, lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Dương Uy vẫn ung dung ngồi bên cạnh Dương Thanh, nhưng không định ra mặt mà chỉ chờ xem trò vui thôi.
Nếu bây giờ anh ta giải vây giúp Dương Thanh thì chán ngắt đúng không?
Dương Thanh hỏi mỉa: "Anh đang nghi ngờ năng lực của nhà họ Quan đấy à?"
"Đừng có nói hươu nói vượn, sao tao dám nghi ngờ nhà họ Quan?", Tần Phi sợ sun vòi, cuống quít phản bác.
"Hôm nay phải có thiệp mời mới được vào đại sảnh, mà trước cửa có người nhà họ Quan kiểm tra. Bây giờ tôi đang ở trong này nhưng anh lại nghi ngờ, vậy chẳng phải là anh đang nghi ngờ nhà họ Quan kiểm tra không chặt chẽ, để tôi lọt vào đây hay sao?", Dương Thanh cười híp mắt nhìn Tần Phi chằm chằm.
"Mẹ nó mày đừng ăn nói linh tinh, tao chỉ lo mày nhân lúc đông người lẻn vào thôi", Tần Phi nhận thấy có nhiều người nhà họ Quan nhìn sang thì sợ đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Còn nói không phải anh nghi ngờ nhà họ Quan. Anh cho rằng tôi là thằng vô dụng lại còn nói tôi lẻn vào đây, tức là muốn nói nhà họ Quan canh giữ quá kém, để một thằng vô dụng trong mắt anh lẻn vào được nơi quan trọng như thế này, đúng không?", Dương Thanh hỏi đểu.
Tần Phi biến sắc, mặt mày giận dữ: "Mày câm miệng cho tao!"
Trước đó đã có người báo cho bảo vệ. Đúng lúc này, có rất nhiều bảo vệ đi tới chỗ Dương Thanh, người dẫn đầu cung kính nói: "Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã quấy rầy anh, nhưng mong anh hãy phối hợp, để chúng tôi kiểm tra thiệp mời".
Dương Thanh cười khẩy: "Đến cả chính các anh cũng không tin năng lực của nhà họ Quan, nghi ngờ tôi lẻn vào sao?"
Tuy Dương Thanh có thiệp mời nhưng anh đến để gây chuyện, sao phải thuận theo ý nhà họ Quan?
Sắc mặt trưởng nhóm bảo vệ trở nên nặng nề. Các thế lực được mời dự tiệc đều có quan hệ tốt với nhà họ Quan, anh ta không thể tùy ý bắt nạt ai dù người đó chỉ thuộc gia tộc nhỏ trong số đó.
Nhưng tối nay là tiệc mừng thọ của Quan Chính Sơn, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai sót gì, nếu không anh ta khó lòng ăn nói với nhà họ Quan.
Vì thế, anh ta đành kiên trì nói: "Mong anh thứ lỗi. Nếu chúng tôi làm việc sai sót thì chúng tôi nhất định sẽ xin lỗi anh".
Cho dù bị trừ lương thì anh ta vẫn buộc phải làm vậy. So ra thì anh ta càng sợ đắc tội nhà họ Quan hơn.
Trong sảnh tiệc rộng lớn thình lình xuất hiện nhiều bảo vệ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ai nấy đều nhìn Dương Thanh, muốn xem xem rốt cuộc anh chàng này vào đây bằng cách nào.
Hiện giờ Tần Phi cũng hơi bối rối, giả sử Dương Thanh không có thiệp mời thì xem như anh ta đã gây ấn tượng được với nhà họ Quan.
Nhưng nếu như Dương Thanh có thiệp mời thì sao?
E là mình sẽ bị nhà họ Quan ghim vào sổ đen mất. Giờ đây anh ta bồn chồn khôn tả, có cảm giác cưỡi hổ khó xuống.
"Dương Thanh, tao nghĩ mày không có thiệp mời nên mới cố ý chất vấn nhà họ Quan như vậy nhỉ?", Tần Phi cố đối đầu với Dương Thanh đến cùng.
Đột nhiên Dương Thanh hơi nhếch môi, tiện tay ném thiệp mời lên mặt bàn: "Cũng đúng thôi, ngay cả người nhà họ Quan cũng nghi ngờ thì xem chừng công tác kiểm tra chẳng ra làm sao. Vậy thì cho các người cơ hội kiểm tra lại một lần nữa đấy, xem xem thiệp mời có phải giả không, có phải tôi lẻn vào đây không".
Vào lúc Dương Thanh lấy thiệp mời ra, Tần Phi tái mét mặt mày vì sợ.
Thiệp mời của nhà họ Quan tương đương với vé vào cửa, không điền tên khách mời trên đó, cũng có nghĩa là chỉ cần có thiệp mời là có thể đi vào sảnh tiệc này.
Bảo vệ kiểm tra một lượt, sau đó cung kính đưa thiệp mời cho Dương Thanh bằng hai tay: "Xin lỗi anh, vô cùng xin lỗi anh. Đây đúng là thiệp mời của nhà họ Quan, mong anh bỏ qua cho".
- ---------------------------