Trong tích tắc tiếng súng vang lên, Hoàng Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhắm hai mắt lại.
Nhưng vào lúc này, cậu ta đột nhiên cảm giác mình bị đẩy ra. Sau đó cậu ta phát hiện mình đã ngồi ở trên sofa bên cạnh.
Con ngươi của Hùng Bác Thành co lại. Thấy một phát súng không trúng, ông ta lại quay nòng súng, ngắm chuẩn Hoàng Vũ vừa bị đẩy ngã xuống sofa.
"Rắc!"
Nhưng ông ta còn chưa kịp nổ súng đã cảm giác có gió mạnh thổi tới, sau đó là tiếng xương vỡ.
Hùng Bác Thành nhìn cổ tay của mình gập xuống một góc chín mươi độ, còn có đầu xương lòi ra, cổ tay chỉ còn được nối liền bằng chút da thịt, ông ta hoảng sợ.
"Tay tôi... Á...”
Chỉ trong nháy mắt, đau đớn tột cùng làm ông ta gào lên.
Máu nhuộm đỏ cái chăn. Vương Lộ Dao trơ mắt nhìn cổ tay của Hùng Bác Thành bị bẻ gãy. Lúc này, bà ta chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, dường như có ai bóp chặt lấy cổ họng làm bà ta muốn hét lên lại không thể phát ra tiếng.
Chỉ có tiếng hét thảm vì đau đớn tột cùng của Hùng Bác Thành vang vọng trong cả biệt thự.
"Ông chủ Hùng, ông muốn giết tôi mà tôi chỉ lấy một cái tay của ông, cũng không quá đáng chứ?"
Dương Thanh đột nhiên nói. Chỉ thấy anh bình tĩnh ngồi xuống sofa, tiện tay rút mấy tờ khăn ướt trên bàn trà và cẩn thận lau vết máu.
Hoàng Vũ ngồi bên cạnh Dương Thanh với đôi mắt đờ đẫn.
Từ khi Hùng Bác Thành nổ súng bắn cậu ta, đến khi cậu ta được Dương Thanh sang ghế sofa, rồi đến cổ tay của Hùng Bác Thành bị bẻ gãy, sau cùng là Dương Thanh ngồi xuống sofa.
Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt. Hoàng Vũ thậm chí có cảm giác hoang đường, dường như tất cả đều là ảo giác.
"Rốt… rốt cuộc… mày… mày muốn thế nào?"
Trong mắt Hùng Bác Thành chỉ còn lại sự khủng hoảng, đau đớn tột cùng từ trên cổ tay truyền đến làm giọng ông ta cũng run rẩy.
Thậm chí trong lòng ông ta còn không dám có suy nghĩ trả thù Dương Thanh.
"Ông chủ Hùng, không phải tôi muốn thế nào. Người phụ nữ này dẫn theo hai vệ sĩ của ông tới đánh bố vợ của tôi. Bây giờ ông ấy còn đang nằm trong bệnh viện đấy”, mặt Dương Thanh không đổi sắc nói.
"Cái gì?"
Hùng Bác Thành giận tím mặt. Đau đớn ở cổ tay bị gãy làm ông ta hận không thể giết chết Vương Lộ Dao.
Nếu không phải tại con đàn bà này, sao cổ tay ông ta có thể bị bẻ gãy được?
Bây giờ cái tay này chỉ còn da thịt nối liền, e là phế thật rồi. Mà tất cả những điều này đều là vì Vương Lộ Dao dẫn theo hai vệ sĩ của ông ta đánh bố vợ của Dương Thanh.
"Gọi điện thoại cho chồng bà. Nếu ông ta không thể tới kịp trong vòng mười phút, vậy cứ chờ xem clip nóng của bà ở trên mạng đi!"
Dương Thanh nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ, rồi nói.
Anh đã hứa với Tần Thanh Tâm sẽ tới bệnh viện sau nửa giờ. Từ đây đến bệnh viện mất mười phút, chuyện vừa rồi đã lãng phí năm phút rồi.
Bây giờ anh chỉ có mười lăm phút, mười phút để chờ Trương Quảng, năm phút xử lý chuyện của Vương Lộ Dao, thời gian vừa khéo.
"Tôi… tôi… tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi, cậu muốn làm gì tôi cũng được!"
Vương Lộ Dao kéo cái chăn ra, cơ thể trần truồng chạy đến trước mặt Dương Thanh và quỳ xuống cầu xin.
Bà ta biết rất rõ tính cách của Trương Quảng. Nếu để ông ta biết mình ngoại tình, cho dù bà ta có sinh con trai cho ông ta, ông ta cũng tuyệt đối không tha cho bà ta.
"Cút về trên giường!"
Ánh mắt Dương Thanh chợt lạnh xuống.
Vương Lộ Dao bị dọa xón đái, vội vàng chui vào trong chăn, nước mắt lã chã trông rất đáng thương.
Nhưng Dương Thanh không hề có chút thương hại nào. Người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng trách. Giữ loại phụ nữ này thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp họa.
"Chồng ơi, tôi… tôi đang ở nhà họ Hùng!"
Vương Lộ Dao bấm điện thoại và ấn loa ngoài, run rẩy nói.
"Sao bà lại tới nhà họ Hùng?"
Một giọng nói thô kệch vang lên, rõ ràng rất không kiên nhẫn.
Dương Thanh đã từng gặp Trương Quảng, biết đúng là giọng ông ta.
"Nói thật. Bà dám nói dối một từ thôi, tôi sẽ lập tức giết bà!", Dương Thanh lạnh lùng nói.
Vương Lộ Dao vội vàng nói: "Chồng, tôi ngoại tình, ngủ với Hùng Bác Thành. Bây giờ chúng tôi đang nằm ở trên giường, trong cùng một cái chăn, người trần truồng...”
Nhìn ánh mắt muốn giết người của Dương Thanh, Vương Lộ Dao cũng suýt khóc. Bà ta cứ nói một câu lại liếc nhìn Dương Thanh, chỉ sợ mình nói không đủ tỉ mỉ, Dương Thanh sẽ giết mình.
"Bà nói gì?"
Trương Quảng giận tím mặt: "Mẹ nó, mày chờ bố mày, bố mày lập tức qua nhà họ Hùng!"
Trương Quảng nói xong thì cúp máy luôn.
Cả người Vương Lộ Dao mềm nhũn, hai mắt đờ đẫn. Hùng Bác Thành cũng chẳng đỡ hơn, sắc mặt tái nhợt.
"Tôi… tôi có thể tới bệnh viện trước không?"
Hùng Bác Thành nghiến răng nói. Có thể do mất máu quá nhiều, ông ta cảm thấy đầu óc choáng váng và muốn ngủ.
Dương Thanh hờ hững nhìn ông ta: "Ông ngủ với vợ của người khác, có thể sống hay không lại phải xem ý của người ta rồi”.
Nghe vậy, mặt Hùng Bác Thành xám như tro tàn. Sao Trương Quảng có thể bỏ qua cho mình được?
Biệt thự của mấy người đứng đầu Giang Hải lại chỉ có mấy cái. Nhà họ Trương và nhà họ Hùng đều là gia tộc hàng đầu nên không cách xa nhau lắm.
Đại khái bảy, tám phút sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ gầm rú, sau đó là những tiếng bước chân lộn xộn.
"Hùng Bác Thành, mẹ nó mày ở đâu? Mày lăn ra đây cho ông!"
Trương Quảng tức giận hét lên, còn dẫn theo mười mấy người đàn ông trông vạm vỡ.
"Chồng, tôi ở đây!"
Dương Thanh dùng mắt ra hiệu, Vương Lộ Dao sợ đến mức vội vàng hô lên.
Trương Quảng dẫn người xông vào phòng ngủ, lại thấy Vương Lộ Dao chỉ lộ ra mỗi cái đầu và Hùng Bác Thành ôm cổ tay đang nằm trong cùng một cái chăn.
Ngoài ra còn có hai người đang ngồi trên sofa gần đó. Ông ta nhận ra được một người trong đó.
"Là cậu!"
Mặt Trương Quảng biến sắc. Lần trước ở nhà hàng, Vương Lộ Dao bảo ông ta đi trả thù, kết quả bị một mình Dương Thanh đánh ngã hết đám cao thủ mà ông ta dẫn theo.
Nhưng ông ta cũng chỉ liếc qua Dương Thanh rồi tức giận nhìn Hùng Bác Thành: "Hùng Bác Thành, mẹ nó không ngờ mày dám ngủ với vợ tao. Mày tính giải quyết chuyện này thế nào?"
Mặt Hùng Bác Thành tái nhợt, cố gắng lắm mới giữ được tỉnh táo. Ông ta nghiến răng nói: "Anh Quảng, tôi có lỗi với anh, tôi có thể đưa nửa sản nghiệp nhà họ Hùng cho anh xem như bồi thường, chỉ mong anh đưa tôi tới bệnh viện trước đã”.
Lúc này Trương Quảng mới nhìn thấy cổ tay của Hùng Bác Thành đã gãy, trên cổ tay chỉ còn được nối liền nhờ chút da thịt, máu đã nhuộm đỏ cả giường lớn.
"Đi con mẹ mày! Mày ngủ với vợ tao còn muốn tao đưa mày đi bệnh viện à? Mày nằm mơ đi!"
Mặt Trương Quảng đỏ bừng, ra lệnh: "Đánh cho tao!"
Mười mấy người đàn ông vạm vỡ do ông ta dẫn tới lập tức xông lên, không ngừng tay đấm chân đá Hùng Bác Thành.
"Con khốn này, mày còn mặt mũi bảo tao tới đón mày hả?"
Trương Quảng lôi Vương Lộ Dao từ trên giường xuống và liên tục tát mấy cái. Miệng Vương Lộ Dao đầy máu, không ngừng van xin: "Chồng, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!"
"Mày còn không mau mặc quần áo vào, chờ quay về nhà, xem bố mày trừng trị mày thế nào!", Trương Quảng tát năm, sáu cái mới dừng lại.
Mà Hùng Bác Thành cũng bị đánh ngất đi.
"Chồng, cậu ta… cậu ta sai người ta quay video và chụp ảnh… tôi và Hùng Bác Thành”.
Bọn họ vừa định rời đi, Vương Lộ Dao đột nhiên nơm nớp lo sợ nói. Bà ta liếc nhìn Dương Thanh rồi lập tức cúi đầu, không dám đối diện.
Mặt Trương Quảng chợt lạnh, nhìn Dương Thanh nói: "Cậu Thanh, vẫn mong cậu lấy video và ảnh chụp ra!"
Ông ta không cho phép bất kỳ kẻ nào giữ lại video của vợ mình. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến thể diện của nhà họ Trương. Chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì nhà họ Trương không chỉ bị mất mặt mà còn chịu ảnh hưởng rất lớn.
Dương Thanh cười lạnh: "Sếp Trương, ông còn chưa biết vợ ông làm gì nhỉ?"
"Bất kể bà ấy làm gì cũng là vợ tôi, là con dâu nhà họ Trương”, Trương Quảng lạnh lùng nói.
"Trương Quảng, tôi khuyên ông vẫn nên tìm hiểu rõ sự việc trước rồi hãy nói vậy!"
Lúc này Hoàng Vũ đứng dậy, sắc mặt không tốt nhìn Trương Quảng.
Trương Quảng khẽ nhíu mày: "Tao nói chuyện với chủ mày, một con chó có tư cách gì nói chuyện với tao chứ?"
"Ông...”
Mặt Hoàng Vũ chợt lạnh.
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Dương Thanh đã hành động.
Trương Quảng chỉ thoáng thấy có một bóng người lướt qua, mặt ông ta biến sắc, vô thức giơ tay ra cản.
"Bộp!"
Dương Thanh dùng một tay chộp lấy đầu ông ta. Sức lực khủng khiếp làm ông ta không có khả năng phản kháng.
Một tiếng động lớn vang lên, đầu Trương Quảng đập mạnh xuống bàn trà, máu tràn qua mũi và miệng của ông ta, lập tức nhuộm đỏ mặt bàn cẩm thạch màu vàng nhạt.
"Nào, sếp Trương, bây giờ ông nói cho tôi biết, con chó như ông có tư cách nói chuyện với tôi không?", Dương Thanh hờ hững nói.
- ---------------------------