Khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Dương Thanh đã đánh bại được Nhiếp Thu với cảnh giới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, giờ Dương Thanh đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thực lực sẽ mạnh tới mức nào chứ?
“Chỉ với một tên chó má như ông mà cũng đòi giết anh Thanh tôi à?”
Mã Siêu giận không để đâu cho hết, ý chí chiến đấu dâng trào, anh ta chỉ vào Đỗ Thất, tức giận quát.
Ngoài Lệ Trần, anh ta cũng biết rất rõ thực lực của Dương Thanh, đối với anh ta, Dương Thanh chính là thần thoại không bao giờ thất bại, nhưng anh ta vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho việc người khác định giết Dương Thanh.
Đỗ Thất híp mắt nhìn Mã Siêu, cũng không trả lời, bây giờ chủ Ma Tông đang ở cạnh Mã Siêu, trừ khi lão ta tự tin rằng sẽ đánh bại Lệ Trần, bằng không nói nhiều cũng vô ích.
Lúc này Đỗ Bá mới nhìn về phía Dương Thanh, quan sát anh từ trên xuống dưới rồi gật nhẹ đầu, nói: “Không tệ, thực lực lại tiến bộ, có lẽ bây giờ ngay cả ta cũng không thể dễ dàng đánh bại cháu”.
Với thực lực của Đỗ Bá, đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được thực lực của Dương Thanh lại tiến bộ, nhưng lão ta vẫn đánh giá thấp thực lực của Dương Thanh rất nhiều.
Dương Thanh mỉm cười, nhìn về phía Đỗ Thất, nói: “Nếu muốn giết tôi, ông phải vận dụng bản lĩnh thật sự, bằng không, nếu ông thua trước mặt bao nhiêu cao thủ Võ Tông, có lẽ sẽ rất mất mặt đấy”.
“Ngông cuồng!”
Đỗ Thất tức giận quát, hơi nhích chân, chủ động tấn công.
Lão ta cảm nhận được một áp lực khó hiểu từ Dương Thanh, tuy không biết áp lực này đến từ đâu, nhưng lão ta cũng hiểu Dương Thanh sẽ không đơn giản như bề ngoài.
Vào lúc Đỗ Thất di chuyển, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, anh kích hoạt luôn huyết mạch cuồng hóa.
Lúc này, quanh người Dương Thanh tràn ngập khí thế vô cùng đáng sợ, khí thế đó không hề yếu hơn Đỗ Thất có cảnh giới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Dương Thanh biết nếu muốn đánh bại Đỗ Thất thì phải dốc toàn lực, nếu giữ sức, anh sẽ thua rất thê thảm.
Khi ở Ma Tông trước đó, tuy anh đã đánh bại Cao Hùng - một trong bốn Ma Tướng, nhưng anh phải phát huy lĩnh vực ma đạo thì mới miễn cưỡng đánh bại ông ta.
Rõ ràng Đỗ Thất trước mặt anh mạnh hơn Cao Hùng.
Ầm!
Ma uy bùng nổ từ người Dương Thanh, trong lúc nhất thời, vùng trời của Võ Tông bị mây đen bao phủ, sấm chớp đùng đùng, như thể thế giới này không chịu nổi sức mạnh của Dương Thanh.
Các cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ, ai cũng có vẻ đờ đẫn.
Những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Đỗ Thất đã xông tới trước mặt Dương Thanh.
Chẳng biết từ khi nào, trong tay Đỗ Thất đã có thêm một cây kim bạc, đâm mạnh về phía tim Dương Thanh.
Đỗ Bá đang xem trận chiến đứng phắt dậy, tức giận quát: “Đỗ Thất, chú dám!”
Lão ta định xông tới ngăn cản, nhưng Đỗ Thất đã đến trước mặt Dương Thanh, kim bạc trong tay lão ta cũng sắp đâm vào tim Dương Thanh rồi.
Giờ đã muộn, chỉ Dương Thanh mới có thể tự cứu mình thôi.
Thấy Đỗ Thất lấy cây kim bạc kia ra, Lệ Trần hơi híp mắt, hừ lạnh, cũng không nói gì.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại thanh thúy vang lên.
Đỗ Thất nhìn con dao găm màu đen vừa chặn lại kim bạc của mình trong tay Dương Thanh, có vẻ kinh ngạc.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, kim bạc của Đỗ Thất là linh khí, nếu anh không sẵn sàng dốc toàn lực chiến đấu, có lẽ bây giờ đã bị kim bạc của Đỗ Thất đâm thủng tim.
“Ông chán sống rồi!”
Dương Thanh hoàn toàn nổi giận, anh vốn định để cho Đỗ Thất một con đường sống, nhưng Đỗ Thất lại định giết anh, vậy lão ta phải chết.
Ma uy cuồng bạo hơn nữa lan ra từ người Dương Thanh, bao trùm lấy Đỗ Thất.
Vào lúc này, Đỗ Thất như đang ở trong biển ma uy, dưới lĩnh vực ma đạo của Dương Thanh, lão ta cảm thấy ngay cả quyền hít thở của mình cũng bị cướp mất.
Sức mạnh lĩnh vực khổng lồ khiến Đỗ Thất nảy lòng e sợ.
Nhưng dù sao lão ta cũng là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, tuy lão ta phải chịu áp lực rất lớn trong lĩnh vực ma đạo của Dương Thanh, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh.
Lão ta hơi nhích chân, bỗng lùi lại phía sau.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt lão ta đã tái nhợt.
Vì lão ta phát hiện cho dù lùi đến đâu thì cũng bị lĩnh vực ma đạo của Dương Thanh bao phủ, như thể không gian này đã hóa thành khu vực ma uy.
Chỉ cần ở trong lĩnh vực ma đạo của Dương Thanh, thực lực của Đỗ Thất sẽ bị kìm hãm.
Dương Trần đã phát huy khí thế ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu thực lực của lão ta bị kìm hãm, chẳng phải sẽ thua Dương Thanh thật ư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đỗ Thất vô cùng khó coi, lão ta siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Sau giây phút sững sờ, Đỗ Bá cũng hoàn hồn, kinh ngạc nhìn về phía Lệ Trần: “Đây là... lĩnh vực ma đạo à?”
Lệ Trần đắc ý cười: “Đúng thế, cậu ấy đã lĩnh ngộ lĩnh vực ma đạo mà chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có thể lĩnh ngộ, trong lĩnh vực ma đạo, thực lực của mọi cao thủ đều bị kìm hãm”.
“Nếu cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh bước vào lĩnh vực ma đạo của Dương Thanh, có lẽ sẽ nổ tung ngay”.
Nghe Lệ Trần nói xong, Đỗ Bá càng thêm kinh hãi.
Đỗ Bá còn cách Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thực thụ một bước, tuy chỉ có một bước, nhưng lão ta vẫn không thể hiểu được sự mạnh mẽ của lĩnh vực.
Đỗ Bá nhìn về phía Dương Thanh với vẻ hâm mộ, nói: “Lĩnh ngộ được lĩnh vực mà chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có thể nắm vững khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, đúng là đáng kinh ngạc!”
“Có lẽ ở giới Cổ Võ, cũng không có ai lĩnh ngộ được lĩnh vực khi còn ở Siêu Phàm Cảnh nhỉ?”
Lệ Trần chỉ cười chứ không nói, cũng không trả lời câu hỏi này.
Một số cao thủ Võ Tông có thực lực yếu còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng những cao thủ hàng đầu Võ Tông thì biết, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Đỗ Bá bỗng nhìn về phía Đỗ Thất, nói lớn: “Chú Thất, chú nên nhận thua đi! Nếu đánh tiếp, chú chỉ còn con đường chết!”
Tuy lão ta cũng rất chán ghét hành vi của Đỗ Thất, nhưng dù sao Đỗ Thất cũng là người của Võ Tông, còn là chú lão ta, nếu Đỗ Thất chết, Võ Tông sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
Trong lĩnh vực ma đạo, nét mặt Đỗ Thất méo mó vì tức giận, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Không ngờ cậu đã lĩnh ngộ lĩnh vực ma đạo ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, không thể không thừa nhận, thiên phú của cậu quá yêu nghiệt, ngay cả tôi cũng chưa bao giờ thấy”.
“Nhưng thế thì sao chứ? Trước thực lực tuyệt đối, cho dù là thiên tài thì cũng phải chết thôi!”
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế cuồng bạo hơn lan ra từ người Đỗ Thất.
Mái tóc bạc trắng của lão ta chuyển thành màu đen với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nếp nhăn trên mặt cũng dần biến mất.
Chỉ sau thoáng chốc, Đỗ Thất đã biến thành một người trung niên có vẻ ngoài khoảng 50 tuổi, cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Ngay cả Đỗ Bá cũng không biết trên người Đỗ Thất đã xảy ra chuyện gì.
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là lúc này, khí thế của Đỗ Thất vô cùng mạnh mẽ, có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.