Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương Thanh, anh cứ mặc em, với thực lực của anh, chắc chắn có thể rời khỏi đây một cách bình an vô sự”.





Hạ Hà đỏ mắt nhìn anh và nói: “Coi như em cầu xin anh đấy, cứ mặc kệ em, mau rời khỏi đây đi, có được không?”





“Không được!”





Dương Thanh lắc đầu: “Anh đã nói rồi, cho dù Thiên Vương có đến đây cũng không làm gì được chúng ta, em không tin anh sao?”





Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Thanh, Hạ Hà đột nhiên cảm thấy hơi sững sờ.





Ngẩn ra mất một hồi lâu cô ta mới cắn đôi môi đỏ mọng và gật đâu nói: “Em tin anh!”





Ngay cả Hạ Hà cũng không biết tại sao, lời nói của Dương Thanh như có mê lực, rõ ràng nhìn thế nào họ cũng không có cơ hội chiến thắng, nhưng lời nói của Dương Thanh lại có thể thuyết phục được cô ta.





Xem ra, chỉ cần người đàn ông này ở bên cạnh, không ai có thể ức hiếp cô ta cả.





Nhưng ngay sau đó, một khuôn mặt ngây thơ và dễ thương khác xuất hiện trong đầu cô ta. Nghĩ đến Tiêu Tiêu, cô ta lại buộc phải loại bỏ mấy ý nghĩ phi thực tế ra khỏi đầu mình.





Lúc cô ta nhìn lại Dương Thanh, gương mặt cô ta vẫn còn chút tội lỗi.





Thời gian cứ thế trôi qua, chỉ trong mười phút, có tiếng bước chân ở cửa quán bar vọng tới.





“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi!”





Tào Khánh lập tức vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy người đang đến, hắn vội vàng đi về phía trước.





“Thằng nhóc này, đến đây rồi cũng không tìm anh mà lại tự mình chạy đến đây vui chơi”.





Tào Trí vỗ vai Tào Khánh thật nặng và nói với vẻ không vui.





Rõ ràng mối quan hệ giữa hai anh em rất thân thiết.





“Anh à, sao trách em được. Vốn dĩ em chỉ định đến đây uống rượu rồi đi tìm anh”.





Tào Khánh thêm mắm thêm muối, chỉ tay về phía Dương Thanh: “Nhưng không ngờ lại gặp phải một thằng ngu ở đây, cao giọng muốn anh phải quỳ lạy xin tha”.





Trong mắt Tào Khánh tràn ngập trêu tức như đang nói với Dương Thanh đây là hậu quả khi chống đối hắn.





“Ranh con ngông cuồng, dám bảo Tào Trí tao quỳ xuống cầu xin sao?”





Tào Trí không nhìn thấy rõ mặt của Dương Thanh, vừa đến gần anh vừa nói: “Mày là cái thá gì mà dám…”





Nhưng hắn ta mới đi được mấy bước đã không nói nên lời.





Bởi vì hắn ta đã thấy rõ gương mặt của Dương Thanh, vô cùng khiếp sợ.





“Ranh con vừa rồi huênh hoang tuyên bố bắt anh tao quỳ xuống xin tha cơ mà?”





“Giờ anh tao tới rồi, huênh hoang tiếp đi?”





“Mày cũng dám bắt anh tao quỳ xuống sao?”





Tào Khánh không nhận ra vẻ mặt Tào Trí thay đổi, lại càng ngông nghênh hơn, đi tới trước mặt Dương Thanh giơ tay định tát anh.





“Bốp!”





Tiếng bạt tai vang dội.





Nhưng không phải Tào Khánh tát Dương Thanh mà là Tào Trí tát Tào Khánh.





“Sao anh lại đánh em?”





Tào Khánh trợn tròn mắt không dám tin.





Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Tào Trí đánh hắn.





Tào Trí cả giận nói: “Đánh mày đấy!”





“Bốp bốp bốp!”





Nói xong, hắn ta lại tát thêm vài cái.





Mặt Tào Khánh nhanh chóng sưng vù.





“Tào Trí, đầu anh úng nước à?”





Tào Khánh vội vàng né tránh bàn tay của Tào Trí, giận dữ nói: “Em trai anh bị người ta bắt nạt, anh không tính sổ còn đánh lại em anh hả?”





“Mày câm mồm ngay cho tao!”





Tào Trí tức giận quát: “Còn nói nhảm thêm một câu, mày lập tức cút về gia tộc tao tao!”





Câu nói này có lực sát thương rất mạnh, Tào Khánh lập tức ngậm miệng.





Dương Thanh cười híp mắt nhìn Tào Trí. Anh biết tại sao hắn ta đánh Tào Khánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK