Võ Tông là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, vốn có vô số cao thủ, cũng xuất hiện không ít thiên tài võ thuật, nhưng so với Dương Thanh, những thiên tài này đúng là vô dụng.
Sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến rất nhiều người tự ti.
“Không ngờ Dương Thanh đã mạnh đến mức này, nếu Dương Thanh đảm nhiệm chức tông chủ Võ Tông thì đúng là may mắn của Võ Tông!”
Đỗ Minh Viễn nhìn Dương Thanh trên sân đấu võ, nói với vẻ cảm khái.
Đỗ Bá bên cạnh ông ta cũng không mất hứng vì lời Đỗ Minh Viễn nói, còn vui vẻ đáp: “Con nói không sai, nếu Dương Thanh đồng ý làm tông chủ Võ Tông, đối với Võ Tông, đó là chuyện tốt nhất”.
Đỗ Trọng bên cạnh nhìn Đỗ Bá với vẻ mặt phức tạp, ông ta vốn rất oán hận Đỗ Bá, nhưng sau khi thấy thái độ của Đỗ Bá với Dương Thanh, ông ta chợt phát hiện có vẻ nỗi oán hận của ông ta với Đỗ Bá cũng không sâu sắc đến vậy.
“Ha ha, nếu Dương Thanh thừa kế chức tông chủ Võ Tông thì sau này, Ma Tông và Võ Tông phải qua lại nhiều hơn đấy!”
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Lệ Trần ở cách đó không xa cười lớn.
Đỗ Bá thản nhiên nhìn Lệ Trần rồi mới liếc Mã Siêu bên cạnh Lệ Trần.
Đúng là rất trẻ, tuy thiên phú không bằng Dương Thanh nhưng cũng rất mạnh.
Lúc này, Mã Siêu đang căng thẳng nhìn Dương Thanh trên sân đấu võ, siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể tự xông lên đánh với Đỗ Thất.
Từ phản ứng của Mã Siêu thì có thể thấy quan hệ giữa anh ta và Dương Thanh tốt đến mức nào.
Giờ Mã Siêu là người thừa kế Ma Tông, nếu Dương Thanh thừa kế chức tông chủ Võ Tông, khi đó quan hệ giữa Võ Tông và Ma Tông sẽ trở nên thân thiết khác thường.
Nghĩ tới đây, Đỗ Bá mỉm cười, nhìn Lệ Trần: “Nhưng có vẻ Ma Tông sẽ bị thiệt đấy”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Lệ Trần thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Lão hừ lạnh: “Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, vẫn chưa biết Dương Thanh có đồng ý làm tông chủ Võ Tông không, nếu cậu ấy đồng ý, Ma Tông sẵn lòng để cậu ấy trở thành vị trưởng lão xếp thứ ba trong hội trưởng lão Ma Tông”.
Nghe thấy thế, Đỗ Bá lập tức sốt ruột, tức giận nói: “Lệ Trần, rốt cuộc ông định làm gì? Dương Thanh đã gia nhập Võ Tông rồi, giờ Dương Thanh là một phần tử của Võ Tông”.
Lệ Trần cười lạnh: “Dương Thanh vừa gia nhập Võ Tông thôi, ông định kiểm soát tự do của cậu ấy à? Tôi chỉ muốn cậu ấy trở thành một phần tử nắm quyền lực cao nhất ở Ma Tông, chứ không hạn chế tự do của cậu ấy, không những thế, cậu ấy vẫn có thể tiếp tục ở lại Võ Tông, cho dù cậu ấy muốn trở thành tông chủ Võ Tông, tôi cũng không ngăn cản. Chỉ cần cậu ấy đồng ý làm trưởng lão trong hội trưởng lão của Ma Tông là đủ rồi”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Đỗ Bá bỗng có linh cảm xấu.
Lão ta cứ tưởng sau khi gia nhập Võ Tông, Dương Thanh sẽ hoàn toàn thuộc về Võ Tông, nào ngờ Lệ Trần cũng để mắt tới Dương Thanh.
Nếu lão muốn để Dương Thanh trở thành một phần tử của hội trưởng lão Ma Tông thật, khi đó lão ta nên làm gì?
Trong lịch sử của Võ Tông, chưa từng có người nào của Võ Tông đồng thời có thân phận ở hai thế lực hết.
Nhưng nếu bỏ lỡ Dương Thanh thì lão ta rất không cam lòng.
Quan trọng nhất là Ma Tông còn có anh em tốt nhất của Dương Thanh là Mã Siêu, giờ anh ta đã là người thừa kế Ma Tông, nếu Lệ Trần đề nghị Dương Thanh làm trưởng lão Ma Tông, chắc Dương Thanh sẽ không từ chối nhỉ?
Đỗ Minh Viễn bên cạnh Đỗ Bá như nhìn thấu nỗi lo của bố mình, chợt nói: “Bố, con thấy đề nghị của tông chủ Lệ không tồi, nếu Dương Thanh đồng ý gia nhập Ma Tông, chúng ta có thể cho phép”.
“Tuy trong lịch sử của Võ Tông không có tiền lệ nào như thế, nhưng trong lịch sử của Võ Tông cũng không có yêu nghiệt nào như Dương Thanh!”
“Con nghĩ chỉ cần Dương Thanh trở thành một phần tử của Võ Tông là đủ, với thiên phú của Dương Thanh, có lẽ không lâu nữa sẽ đột phá Thiên Cảnh rồi tới giới Cổ Võ”.
Lệ Trần nhìn về phía Đỗ Minh Viễn với vẻ tán thưởng, cười nói: “Cậu nói không sai! Với sự hiểu biết của tôi về Dương Thanh, chắc chắn cậu ấy sẽ không đồng ý thừa kế chức tông chủ Võ Tông, trở thành tông chủ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của cậu ấy”.
“Mọi người cũng thấy đấy, Dương Thanh đã lĩnh ngộ sức mạnh lĩnh vực mà chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có thể lĩnh ngộ, hơn nữa còn là lĩnh vực ma đạo, nếu Dương Thanh gia nhập cả Võ Tông lẫn Ma Tông, khi đó, chẳng những cậu ấy có thể tu luyện công pháp Ma Tông mà còn có thể tu luyện công pháp ma đạo, không hề có hại cho cậu ấy”.
“Nếu các người muốn tốt cho Dương Thanh thật thì không nên ngăn cản cậu ấy gia nhập cả Ma Tông và Võ Tông, đối với Võ Tông cũng được, hay với Ma Tông cũng thế, thực lực của Dương Thanh càng mạnh thì càng tốt cho chúng ta còn gì?”
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, rốt cuộc Đỗ Bá cũng quyết định, gật đầu: “Được, chỉ cần Dương Thanh đồng ý gia nhập Ma Tông, Võ Tông sẽ không ngăn cản”.
“Ha ha, tốt lắm!”
Lệ Trần nhất thời mừng rỡ.
Lúc này, trên sân đấu võ, khí thế của Dương Thanh và Đỗ Thất cũng tăng đến đỉnh điểm, cho dù chưa đạt tới Thiên Cảnh thì có lẽ cũng cách Thiên Cảnh không xa.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, phóng hết lĩnh vực ma đạo ra, bao trùm cả Đỗ Thất lẫn mình trong đó.
Khí thế khủng khiếp khiến cả hai cảm nhận được áp lực khổng lồ, nhưng không ai ra tay trước, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Các cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ.
Nhất là sự mạnh mẽ của Dương Thanh, khiến họ bỗng cảm thấy mình chỉ là rác rưởi.
Dương Thanh bỗng lạnh lùng nói: “Đường đường là bề trên của Võ Tông mà không dám ra tay trước à?”
Giọng anh vang rền như sấm, nổ vang trên bầu trời Võ Tông.
Giọng anh ẩn chứa khí thế, ập về phía Đỗ Thất như sóng.
Đỗ Thất hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Nhãi ranh, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả khi phá hỏng chuyện tốt của tôi nghiêm trọng đến mức nào”.
“Ầm!”
Đỗ Thất vừa dứt lời, Dương Thanh bỗng giậm chân, lao tới chỗ Đỗ Thất.
Anh giành ra tay trước!
Đỗ Thất lập tức biến sắc, có nằm mơ lão ta cũng không ngờ Dương Thanh lại bất chợt ra tay.
Hai người đều là cao thủ sánh ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, Dương Thanh vừa di chuyển thì đã xông tới trước mặt Đỗ Thất đúng lúc lão ta hoàn hồn.
Huyết Chủy trong tay Dương Thanh tạo thành một đường vòng cung trong không khí, đâm về phía cổ họng Đỗ Thất.
Nếu đã là trận chiến sống còn thì không cần nương tay, nếu giết được Đỗ Thất, Dương Thanh sẽ không mềm lòng, anh biết nếu Đỗ Thất tìm được cơ hội giết anh thì cũng sẽ không nương tay.
Khi Huyết Chủy trong tay Dương Thanh sắp đâm trúng họng Đỗ Thất, đúng vào giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Đỗ Thất bỗng giậm chân, người chếch đi.
Cú nghiêng này vừa hay né được đòn chí mạng của Huyết Chủy.
Nhưng lão ta vừa né tránh thì đã thấy vẻ khinh miệt trong mắt Dương Thanh, như đang chế giễu lão ta.
Đỗ Thất bỗng cảm nhận được nguy hiểm, sởn cả tóc gáy.