Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sân bay quốc tế Yến Đô, một chiếc máy bay từ chiến trường ngoài biên giới chậm rãi đáp xuống sân bay.

Ngay sau đó, hai thanh niên lần lượt bước xuống máy bay.

“Cuối cùng cũng về rồi!”

Dương Thanh nói với vẻ cảm khái.

Lần này họ đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, cứ tưởng sẽ về nhanh, nào ngờ phải mất tận mấy tháng mới về.

Đám người Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đều ở lại Võ Tông, giờ ở Bắc Vực Ma Sơn có những thiên tài hàng đầu đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ như đám người Liễu Như Yên, tính ra Võ Tông vô cùng an toàn.

Dương Thanh và Mã Siêu vẫn còn chuyện phải làm, nếu dẫn đám người Phùng Tiểu Uyển theo thì lại thành vướng víu.

Dương Thanh chợt hỏi: “Cơ thể cậu không có vấn đề gì chứ?”

Mã Siêu lắc đầu: “Trước đó ở Võ Tông, Võ Thần đã dùng gần nửa ý thức để trấn áp sức mạnh long mạch trong người em, trong thời gian ngắn sẽ không vấn đề gì”.

“Không những thế, sau khi bị ý thức Võ Thần trấn áp, sức mạnh mà long mạch phóng ra hàng ngày vừa đủ để em tu luyện, cùng với việc ý thức Võ Thần không ngừng tiêu hao, sức mạnh long mạch được phóng ra cũng nhiều hơn, nhưng không sao cả, khi đó, chắc chắn cảnh giới của em đã bắt kịp mức độ sức mạnh long mạch phóng ra rồi”.

Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh có vẻ nghiêm nghị.

Anh cũng tin với thiên phú của Mã Siêu, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, trong người anh ta có long mạch, có thể nói bây giờ anh ta đang mang theo kho tàng tài nguyên tu luyện khổng lồ.

Nhưng dù sao long mạch cũng là thứ mà ngay cả các ông lớn đứng đầu giới Cổ Võ cũng mơ ước, chỉ với ý thức Võ Thần, thực sự có thể trấn áp được nó ư?

Nhưng có thể khẳng định, trong thời gian ngắn, long mạch sẽ không tổn thương đến Mã Siêu, thậm chí còn giúp anh ta nhanh chóng tu luyện.

Dương Thanh chợt nói: “Tuyệt đối không được để người khác biết cậu có long mạch, một khi tin tức này lộ ra ngoài, có lẽ sẽ thu hút cả các cao thủ đứng đầu Thượng Giới giới Cổ Võ”.

Mã Siêu gật đầu: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu”.

“Ừ!”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi sân bay.

“Chủ tịch!”

Hai người vừa ra khỏi sân bay, một người trung niên đã bước đến đón với vẻ kích động.

“Giám đốc Lạc, vất vả rồi!”

Dương Thanh nhìn Lạc Bân, nói một cách chân thành.

Tuy anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng chuyện của tập đoàn vẫn luôn do Lạc Bân xử lý, hơn nữa còn quản lý rất tốt, giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 100 thế giới từ lâu rồi.

Chỉ một câu “vất vả rồi” đơn giản đã khiến mắt Lạc Bân rơm rớm nước mắt, nhận được sự khẳng định của Dương Thanh, cho dù chỉ là một câu thì cũng đã khiến ông ta thỏa mãn lắm rồi.

Lạc Bân nói: “Chủ tịch, tôi vẫn luôn cử người quét dọn dinh thự Vân Phong hàng ngày, giờ cậu về thì có thể ở luôn, tôi đưa cậu về dinh thự Vân Phong trước nhé?”

Dương Thanh lắc đầu, nói: “Đưa tôi đến trụ sở chính của hội trưởng lão Chiêu Châu trước đi”.

Nghe thấy thế, Lạc Bân lập tức kinh ngạc.

Trụ sở chính của hội trưởng lão Chiêu Châu là trung tâm quyền lực của cả Chiêu Châu, ba vị trưởng lão điều hành mọi công việc của Chiêu Châu.

Giờ Dương Thanh lại định đến trụ sở chính của hội trưởng lão, nhưng Lạc Bân cũng chỉ hơi kinh ngạc chứ không hỏi nhiều, ông ta đích thân lái xe đưa Dương Thanh và Mã Siêu tới hội trưởng lão.

Dương Thanh chợt hỏi: “Giờ tập đoàn Nhạn Thanh có gặp phải phiền phức nào mà ông không thể giải quyết không?”

Lạc Bân vội nói: “Giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 100 thế giới, tạm thời tôi vẫn có thể đối phó với phiền phức mà chúng ta gặp phải, chủ tịch cứ yên tâm”.

“Sắp tới tôi chuẩn bị thu mua mấy doanh nghiệp, nếu thành công, xếp hạng của tập đoàn Nhạn Thanh trong top 100 sẽ tăng tiếp”.

“Tôi định dùng ba năm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 10 thế giới”.

Dương Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ Lạc Bân chỉ định dùng ba năm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 10.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng trụ sở chính của hội trưởng lão.

Lạc Bân mở cửa xe cho Dương Thanh, nói: “Chủ tịch, tôi chờ cậu ở đây, có gì thì cậu cứ dặn dò nhé”.

Dương Thanh lắc đầu: “Để xe lại thôi, ông về trước đi, sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ mời ông ăn cơm”.

Lạc Bân vội nói: “Vâng!”

Sau khi Lạc Bân rời đi, Dương Thanh và Mã Siêu đi về phía trụ sở chính của hội trưởng lão, vừa tới cổng đã bị hai lính canh chặn đường.

“Cho hỏi các anh tìm ai?”

Một người lính nhìn Dương Thanh, hỏi.

Dương Thanh không nhiều lời, lấy một chiếc lệnh bài lớn bằng bàn tay ra, đưa cho họ.

Khi thấy bốn chữ “biên giới phía Bắc” trên lệnh bài, lính canh lập tức biến sắc, vội trả lệnh bài cho Dương Thanh bằng hai tay, cung kính nói: “Mời Chiến Thần Dương!”

Tuy Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc rất lâu, nhưng vị trí Chiến Thần ở biên giới phía Bắc vẫn đang trống, lệnh bài này cũng do anh giữ.

Có lệnh bài, Dương Thanh và Mã Siêu nhanh chóng đến được tòa nhà làm việc trong trụ sở chính của hội trưởng lão.

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất của tòa nhà trong trụ sở chính của hội trưởng lão, ba ông lão tóc bạc đang ngồi với nhau, ai cũng có vẻ nghiêm nghị.

“Đám khốn kiếp Thủ Hộ Minh đúng là ngày càng quá đáng, rõ ràng đã thỏa thuận là hôm nay sẽ cùng ban hành quy định mới, nhưng họ vẫn chưa có động thái gì”.

“Họ không hề định ban hành quy định mới trong vòng ba ngày theo giao hẹn, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ đã tiến vào khắp Chiêu Châu, rất nhiều gia tộc thế tục cũng phải chịu thương vong nặng nề vì từ chối trở thành thế lực phụ thuộc”.

“Nếu họ vẫn kéo dài thời gian, có lẽ thế tục sẽ thương vong nhiều hơn nữa, chúng ta phải nghĩ cách để họ mau chóng hợp tác với chúng ta mới được”.

Trong lúc ba vị trưởng lão nói chuyện, thư ký tới gõ cửa.

Thư ký vội nói: “Thưa ba trưởng lão, cựu Chiến Thần của biên giới phía Bắc - cậu Thanh tới ạ”.

Nghe thấy thư ký nói thế, ba trưởng lão sáng mắt lên, lập tức đứng dậy, đều mỉm cười.

Đại trưởng lão cười nói: “Rốt cuộc thằng nhóc này cũng đến, ha ha ha ha!”

Nhị trưởng lão cũng cười nói: “Chúng ta vừa rầu rĩ vì mấy chuyện phiền phức, người giải quyết phiền phức đã đến rồi, tên nhóc này tới đúng lúc thật!”

Tam trưởng lão cười lớn: “Kể từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, đây là lần đầu tiên thằng nhóc đó đến hội trưởng lão nhỉ?”

Trong lúc ba vị trưởng lão nói chuyện, Dương Thanh và Mã Siêu đã bước vào.

“Dương Thanh chào ba vị trưởng lão!”

Dương Thanh vội chào, tính ra ba vị trưởng lão cũng được xem như cấp trên của anh.

Mã Siêu cũng chào ba người một cách trịnh trọng.

“Ha ha, không cần câu nệ quá đâu! Mau ngồi xuống!”

Ba vị trưởng lão rất nhiệt tình, bảo Dương Thanh và Mã Siêu ngồi xuống.

Khi nhìn về phía Dương Thanh và Mã Siêu, mắt ba người đều tỏa sáng, như lưu manh đang nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp không mặc gì.

Dương Thanh cũng không ngờ ba vị trưởng lão lại nhiệt tình đến thế, trước khi tới đây, anh vẫn đang suy nghĩ liệu mình có bị từ chối khi tìm ba vị trưởng lão để hỏi về thế giới nhỏ không.

Dù sao thế giới nhỏ cũng được xem như bí mật quan trọng của hội trưởng lão, nhưng giờ xem ra, có vẻ đó cũng không phải vấn đề quá lớn.

Dương Thanh còn chưa kịp mở miệng, đại trưởng lão đã cười nói: “Dương Thanh, cậu tới đúng lúc lắm, chúng tôi vừa bàn nhau sẽ giao một nhiệm vụ cho cậu, kết quả cậu đến luôn”.

“Xem ra nhiệm vụ này dành riêng cho cậu rồi, ha ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK